Chương 94: Say rượu nói thật? (2)
Chương 94: Say rượu nói thật? (2)
Đường Anh ngây ra nhìn vẻ mặt bừng bừng hưng phấn trông đợi của Cừu Địch, cô còn đang nghĩ câu trả lời, không ngờ Cừu Địch lại tiếp tục nói:" Tôi thấy chị cũng không có vẻ gì là khó xử nhỉ, thực ra chúng ta đều hiểu mà có phải không, thế không cần giấu nhau làm gì cả, đúng không?"
Quản Thiên Kiểu chẳng hiểu chàng say này đang nói gì, suy nghĩ của Đường Anh cũng bị y cắt ngang, hỏi lại:" Cậu nói đều hiểu tức là sao? Chúng ta giấu nhau cái gì?"
" Tôi muốn nói chính là ... thực ra đây đâu phải là một kỳ thực tập, mà là một cuộc điều tra thương vụ vô cùng nguy hiểm, bất kể lúc nào cũng có khả năng bị đám lưu manh ác bá đương địa tóm được, nhẹ thì đánh một trận, nặng có khi chôn xác trong hoang mạc bao la đằng kia ..."
" Các chị tuyển mấy người chúng tôi, không phải vì chúng tôi ưu tú, mà là vì chúng tôi quen lăn lộn kiếm sống ngoài kia, cho nên mới có khả năng tồn tại được ở nơi này, đúng không?" Cừu Địch rõ ràng là say rồi, nhưng lời nói của y lại còn tỉnh hơn lúc tỉnh:
Hình ảnh Đường Anh trên màn hình không nhúc nhích, tựa hồ đường truyền có vấn đề khiến đứng hình rồi. Cừu Địch thì vẫn cứ nói:" Thực ra Cáp Mạn đâu định tuyển dụng chúng tôi đúng không? Chỉ là một viên kẹo đưa ra dụ chúng tôi thôi ... Lần sau các vị lại lặp lại trò này với người khác, đúng không?"
Chuyện này mọi người đã thảo luận với nhau rồi, nhưng vẫn ôm chút hi vọng, giờ nói ra, có lẽ là kết thúc, Cảnh Bảo Lỗi hơi cúi mặt xuống, hắn vẫn mong có được công việc chính thức đường hoàng ở Bắc Kinh, Quản Thiên Kiều khẽ cắn môi, chỉ có Bao Tiểu Tam vẫn há miệng cười.
Đường Anh không thừa nhận cũng chẳng phụ nhận, chẳng có âm thanh nào phát ra.
Cừu Địch trong trạng thái nửa tỉnh nửa say đó nói không ngừng:" Chị yên tâm, tôi cũng không cầu xin chị cho tôi công việc này, nhưng chị phải cho tôi lý do để ở lại đây chứ ... À cho toàn bộ chúng tôi lý do ở lại đây mới đúng chứ ... Bọn chị ở đó biết nơi này vất vả thế nào không, tôi chưa nói cái khác, riêng thời tiết, điều kiện ăn ở tại đây, chị tới không chịu nổi ba ngày đâu ..."
" Bên chị che giấu mục đích thực sự, cũng không nói tới nguy hiểm ẩn giấu trong đây, bây giờ lại định né tránh chuyện sắp xảy ra ... Không sao, nhưng tôi muốn vất vả của mọi người ở đây phải có báo đáp xứng đáng, chị phải cho chúng tôi cái giá đáng bán mạng chứ?"
Quản Thiên Kiều ngây người, hàng ngày cô chỉ thấy Cừu Địch cùng Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi cười đùa suốt, tựa hồ vô tâm, giờ cô mới hiểu, trong lòng y che giấu rất nhiều tâm sự, nếu không có lần say rượu này, có lẽ y chẳng bao giờ lộ ra.
Đường Anh thì không ngây người nữa mà vội vàng hỏi:" Cậu nói gì, chuyện sắp xảy ra là cái gì?"
" Có người thèm muốn bầu sữa của Bằng Trình chứ gì, cả một thị trường lớn như thế, giết người phóng hỏa tranh nhau họ cũng dám làm, chẳng lẽ chị nghĩ bọn tôi là đám ngốc thật đấy à? ... Bọn tôi có thể mới bước chân vào cái nghề này, nhưng ngoài xã hội kia, chúng tôi lăn lộn đủ rồi ... Chị muốn chúng tôi tiếp tục ở lại đây ... Tôi đoán, xem nào, bên trên sắp có hành động, nên muốn chúng tôi quan sát bố trí của thượng tầng sẽ tạo ra ảnh hưởng gì với nơi này, rồi phản ánh lại ... Có đúng không? ... Ế, sao lại tắt rồi, mất điện à?"
Màn hình đột nhiên tối đen, gương mặt Đường Anh không thấy đâu nữa, quay đầu lại nhìn Quản Thiên Kiều, Quản Thiên Kiều đưa tay ấn phím esc, cửa sổ video chat thu nhỏ lại, cô kiểm tra lại kết nối mạng, không thấy có vấn đề gì, là bên kia ngừng nói chuyện.
Trong phòng nhất thời im lặng, không ai trách Cừu Địch nói ra lời không nên nói, đối phương không có kế hoạch tuyển dụng họ, đây là chuyện sớm muộn ... Chỉ là đội ngũ nhỏ này sẽ tan rã sớm hơn, mọi người không khỏi buồn bã.
Đột nhiên trong máy phát tiếng tít tít, là lời mời nói chuyện, Quản Thiên Kiều nhìn ba người còn lại một cái rồi tiếp nhận. Hình ảnh Đường Anh hiện ra, lần này cô nghiêm túc hơn nhiều, cô nói thẳng:" Nếu như các cậu đã biết rồi, vậy thì tốt, chuẩn bị tư tưởng cho tốt đi, sau đó yên tâm ở lại đợi bước tiếp theo của kế hoạch. Có lẽ đơn giản hơn suy nghĩ của cậu đấy, không cần mạo hiểm ... Còn về phần thù lao, sau khi tôi xin chỉ thị giám đốc Tạ sẽ cho các cậu một câu trả lời hài lòng, còn vấn đề gì nữa không?"
" Cám ơn mỹ nữ, không còn gì nữa ... Chụt!" Cừu Địch chu môi ra hôn chụt lên màn hình sau đó gập ngay màn hình laptop xuống không cho Đường Anh kịp phản ứng cười phá lên:
"Yeah!" Bao Tiểu Tam cũng hưng phấn ôm lấy Cảnh Bảo Lỗi hôn chụt một cái lên má:
Cảnh Bảo Lỗi tức giận đẩy hắn ra, mắng:" Nể mặt tiền, tôi không thèm chấp với cậu."
" Oa oa oa, một ngày tám trăm đồng ... Con mẹ nó ... Trời ơi, làm sao tim tôi lại đập mạnh thế này ... Cừu Địch, sau này mày là anh tao, bây giờ tao mới nhận ra, tao chưa vô sỉ bằng mày, không học được thủ đoạn vòi tiền của mày ... Ha ha ha ..." Bao Tiểu Tam điên rồi, không biết phát tiết niềm vui ra sao nữa, ôm lấy chăn của Quản Thiên Kiều vừa hôn vừa lăn lộn, đột nhiên ngồi bật dậy: " Không được, tao phải về Bắc Kinh thôi!"
Hả? Ba người còn lại há mồm, Bao Tiểu Tam mà chê tiền à?
" Ài, ba người ngốc sao, ở chỗ này thu nhập ngày trăm đồng với ngày trăm vạn khác gì nhau, Hách Lai Vận, Ông chủ Mã đều ăn cơm hộp hết đấy thôi ... phải kiếm thật nhiều tiền, về Bắc Kinh, mua nhà, mua xe, cười vào mặt đám người coi thường chúng ta, như thế mới đáng, đúng không?" Bao Tiểu Tam mặt mày hớn hở như thành phú ông trăm vạn rồi vậy:
Đúng vậy thật, hai chàng trai còn lại bắt đầu mơ mộng cuộc sống giàu sang rồi.
Quản Thiên Kiều có vẻ là người bình tĩnh nhất, trên mặt cô không thấy niềm vui, mà lại nghi hoặc nhìn Cừu Địch:" Làm sao anh biết sẽ xảy ra chuyện gì đó."
" Đơn giản thôi mà, nếu không xảy ra chuyện thì điều tra vô nghĩa, nếu như không xảy ra chuyện thì bây giờ điều tra phải kết thúc ..." Cừu Địch đứng dậy, há miệng ra cười:" Nếu không xảy ra chuyện thì làm sao Đường Anh chịu thêm tiền ... Ha ha ha, chúng ta đi thôi ..."
Ba chàng trai choàng vai ba cố vừa cười, vừa hú hét rời khỏi phòng Quản Thiên Kiều, cứ như ba thằng ngốc. Quản Thiên Kiều đi đóng cửa, sau đó quay về ngồi ngây ra bên máy vi tính, tựa hồ chưa phán đoán được, rốt cuộc là Cừu Địch say rượu nói linh tinh, hay là say rượu nói thật.