Chương 95: Chuyện tốt khó nuốt. (1)
Chương 95: Chuyện tốt khó nuốt. (1)
Cách trấn Truân Binh cả ngàn dặm, tầng tám tòa nhà Bảo Long, Đường Anh sau khi biết Tạ Kỳ Phong vẫn ở công ty thì vội vàng thay trang phục, mang theo đoạn ghi hình cuộc trò chuyện vừa rồi tới cho hắn xem. Nhìn Tạ Kỳ Phong ngồi trầm ngâm bên máy vi tính cô biết, biểu hiện vừa rồi của mình không được tốt lắm.
" Xin lỗi giám đốc Tạ, lúc đó tôi bị giật mình." Đường Anh yếu ớt nói, cô cảm giác khi đó mình ngắt cuộc trò chuyện là hành vi vô cùng ngu ngốc, khác nào vạch áo cho người xem lưng:
" Ha ha, không sao đâu, tôi cũng bị giật mình mà, bọn họ ở tuyến đầu, một số thứ sẽ nhạy bén hơn chúng ta, điều này chẳng phải vừa vặn xác nhận suy đoán của tôi hay sao?" Tạ Kỳ Phong đứng dậy, cười nói thoải mái như không có gì, thực ra hắn đang nghiền ngẫm một số câu nói của Cừu Địch, che giấu mục đích thực sự, không nhắc tới hoàn cảnh nguy hiểm, phản ánh ảnh hưởng của bố trí thượng tầng ... Không chỉ là những lời nói chúng yếu hại, mà giúp hắn nhận ra, bố cục thượng tầng bắt đầu rồi, cho dù Cáp Mạn sẽ là một quân cờ được huy động.
Chàng trai đó thú vị thật, xem ra đến ngay cả chính bản thân cậu ta cũng chưa phát huy năng hết tài năng của bản thân, Tạ Kỳ Phong khẽ vỗ vai Đường Anh vẫn đứng ngây ra đó, lòng muôn vàn cảm khái:" Câu ta sai rồi, bây giờ tôi thực sự muốn tuyển dụng cậu ta đấy."
" Nào, tôi mời cô ăn khuya, hôm nay tôi mải làm việc quên ăn tối, giải quyết luôn một thể."
Ba ngày sau, thành phố Bắc Ninh.
Ngay cả thành phố nằm ở thảo nguyên cũng bị ảnh hưởng bởi bong bóng bất động sản, chỉ mười năm mà khu thành phố cũ đã mở rộng lên gấp đôi, nhân khẩu thì chẳng thấy tăng lên. Rời khỏi khu nội thành nhìn xung quanh, chỉ thấy đường phố rộng rãi, đèn đường nối nhau, những khu nhà cao tầng san sát, tạo thành một sự phồn hoa mà vắng bóng người.
Tất cả những nơi tấp nập nhất thành phố Bắc Ninh lại ở khu nhà lụp xụp cũ kỹ, khu chợ bắt nguồn từ chợ phiên truyền thống có cả hàng trăm năm, hay khu dựng lều của người Mông Cổ.
Dù là thế, công trình mới vẫn dựng lên, công trường vẫn ầm ầm tiếng máy móc.
Tông Bằng Trình từ một công trường về thẳng nội thành, hắn nhận được điện thoại khẩn cấp của Kim Quốc Ngạn, có chuyện gấp. Hắn liền vứt bỏ công trường đang xây dựng, vội vàng rời đi, hắn biết uy lực của đạn pháo bọc đường nhiều năm đã hiển lộ ra, vị giám đốc của Hoa Hâm đó đã một lòng thành người hợp tác với hắn. Phàm có điện thoại khẩn cấp như thế này, chắc chắn là có chuyện làm ăn tìm tới tận nơi.
Được nửa đường thì hắn bảo tài xế rời xe, đích thân lái xe đi, hai người trò chuyện sẽ thuận tiện hơn. Xe tới thẳng văn phòng làm việc của Cty khai phát du lịch phim trường Đại tây bắc ở Bắc Ninh, tòa nhà Hằng Tín nằm ở trung tâm thành phố, tầng thứ 11.
Đỗ xe xong hắn mở cốp lấy ra hai chai rượu trùng thảo, lễ nhiều không ai trách, tay không tới nhà mới là không hay.
Tâm trạng Tông Bằng Trình rất tốt, ngâm nga tiểu khúc thảo nguyên, đi thang máy tới thẳng tầng 11, chào hỏi mấy cô gái lễ tân quen thuộc, mặt mày như gió xuân tới văn phòng giám đốc Kim gõ cửa.
" Giám đốc Kim, bảo sao hôm nay mí mắt tôi cứ giật suốt, ha ha ha, hóa ra là thần tài nhắc. Tôi có chuẩn bị cho anh hai chai trùng thảo đây, uống cho bổ ..." Tông Bằng Trình cười sang sảng, ở thương trường đôi khi thủ đoạn không câu nệ tiểu tiết còn được tiếp nhận hơn cả người giang hồ:
Kim Quốc Hải cười, không từ chối món quà này, nhưng lại nghiêm túc nhìn Tông Bằng Trình mà không nói gì cả. Tông Bằng Trình cảm thấy kỳ lạ, đưa tay sờ mặt mấy lượt:" Sao thế giám đốc Kim, mặt tôi có gì hả, tôi vừa ở công trường về thẳng đây đấy, không biết có dính phải thứ gì kỳ quái không?"
" Anh thực sự không biết gì à?" Kim Quốc Hải không nói đùa:
" Tôi biết cái gì chứ, anh lại không phải không biết, trang viên tái nguyện của chúng ta ở khu bắc đang xây dựng, tôi phải chạy gãy chân mới lo liệu giấy tờ đấy." Tông Bằng Trình dùng giọng điệu càu nhàu nói:
Càu nhàu há chẳng phải cũng là một loại khoe khoang? Giám đốc Tông hiện đang khai phát Trang viên tái ngoại được xem là hạng mục có hạng ở Bắc Ninh này, cho nên gặp ai cũng khó tránh khỏi mang lên miệng khoe vài câu.
" Cái loại nhà cửa giấy tờ không đủ đó của anh đừng đem ra khoe với tôi nữa ... Tôi tìm anh là vì có chuyện gấp, chuyện tốt, chỉ sợ anh không tiêu hóa nổi, có cả chuyện xấu, chỉ sợ anh không tiếp nhận nổi. Anh muốn nghe chuyện nào?" Kim Quốc Ngạn hỏi, đối với nhân vật đã gạt Hoa Hâm sang lề này, hắn hiểu rất rõ, Tông Bằng Trình hoàn toàn không thô hào ngông nghênh như vẻ bề ngoài, ngược lại, người này giỏi bày mưu tính kế, có mạng lưới quan hệ ở Bắc Ninh, nếu không đã chẳng chen được chân vào sản nghiệp địa ốc:
" Cứ nghe chuyện tốt trước đi, không tiêu hóa nổi thì nghĩ cách tiêu hóa, không phải là còn có anh sao?" Tông Bằng Trình cười lớn, hắn đã biết là có vụ làm ăn ngon nghẻ tìm tới nơi mà:
" Anh tự xem đi ... Chúng tôi vừa mới nhận được tin tức từ tổng công ty." Kim Ngạn Quốc xoay laptop ra:
Tông Bằng Trình tới gần xem, di chuột một cái thấy một bản hợp đồng đang soạn thảo, mắt tức thì sáng lên:" Giải trí Tứ Hải à? Đây không phải là công ty từng hợp tác với người Nhật quay Đôn Hoàng Phi Thiên sao?"
Giải trí Tứ Hải chính là người khổng lồ trong giới điện ảnh, ít nhất ở trong nước chính là công ty điện ảnh hàng đầu.
" Chà, anh hiểu ngành này quá nhỉ." Kim Quốc Hải chỉ tay:" Xem tiếp xuống dưới đi!"
Cuộn chuột xem tiếp, càng xem Tông Bằng Trình càng thấy thú huyết sục sôi, Tứ Hải và Hoa Hâm thương thảo cùng đầu tư quay một bộ phim cổ trang tên Thiết Kỵ. Nội dung hợp đồng đôi bên là, Hoa Hâm cung cấp địa điểm, đạo cụ, phục trang, diễn viên quần chúng, chiếm 30% cổ phần, dự kiến ngay trong tháng này bắt đầu lựa chọn ngoại cảnh, tuyển chọn diễn viên.
Chát! Tông Bằng Trình vỗ bàn, mặt còn đỏ hơn cả uống rượu:" Giám đốc Kim, anh kéo người anh em này một phát, cơ hội phát tài lớn như thế, không thể nhường cho người khác được."
Đây là vụ làm ăn lớn, không, phải nói là cực lớn mới đúng, thu nhập đem lại sẽ không khác gì tới cả trăm đoàn làm phim cùng lúc. Tông Bằng Trình hưng phấn tới độ thiếu điều ngã vào lòng Kim Quốc Ngạn nữa thôi.