Chương 96: Chuyện tốt khó nuốt. (2)
Chương 96: Chuyện tốt khó nuốt. (2)
" Anh chắc là anh tiêu hóa nổi chứ? Riêng đội cưỡi ngựa đã phải mời tới mười mấy đội, chiến mã không ít hơn 3000 con, lều bạt 2000 bộ, lại còn binh khí, cung tiễn, khôi giáp, xe công thành, cùng với cả trang bị cắm trại ... Mới ước tính sơ bộ thôi mà số này đã phải đầu tư tới 6000 vạn rồi đấy, không đùa được đâu."
" Dọa tôi đấy à, làm như tôi chưa từng thấy tiền ấy." Tông Bằng Trình không vui:
" Chuyện này không giống với mấy đoàn phim nhỏ mà anh hay tiếp đòn đâu, đoàn phim nhỏ anh lấy bừa trăm bộ y phục nào đó cũ cũ là đóng giả đồ cổ trang, có khi gần giống cũng được rồi. Nhưng với phim này, anh không thể dùng tạm được đâu, đầu tư phải tới 400 triệu đấy, sẽ là bom tấn đếm trên đầu ngón tay trong nước, còn hơn cả bộ Anh Hùng - Hero năm xưa do Trương Nghệ Mưu đạo diễn. Còn có một số minh tinh hàng đầu trong nước và Hong Kong, Đài Loan sẽ tham gia ... Kỳ thực Hoa Hâm cũng chẳng kiếm được tiền đâu, chỉ muốn kiếm lấy cái tiếng, đưa danh tiếng công ty lên thôi." Kim Quốc Ngạn giải thích:
Một thoáng do dự hiện lên trên nét mặt Tông Bằng Trình, hắn không dám mạnh miệng nữa rồi.
Kim Ngạn Quốc tiếp tục nói:" Tôi có thể đem vụ binh khí, khí tài quân sự giao cho anh, nhưng lời không hay tôi phải nói trước. Cách thời gian thử máy của đoàn làm phim chưa tới một tháng, anh đừng có tuột xích, đến khi đó nhất định phải mang ra thứ ra hồn đấy."
" Ấy, đừng đừng đừng ..." Tông Bằng Trình cuống lên:
" Sao thế, anh chê ít à?" Kim Quốc Hải cau mày:
" Chắc chắn là ít rồi, phù sa sao có thể để chảy ruộng ngoài chứ? Chẳng qua là 6000 vạn thôi mà, chuyện này chỉ cần một hai nghìn vạn là có thể thao tác rồi, hai chúng ta góp chung đi, phải ăn cho hết, anh chẳng lẽ còn sợ tôi hại anh hay sao?" Tông Bằng Trình ý đồ kéo Kim Ngạn Quốc cùng xuống nước, đó là đá thử vàng duy nhất cho tin tức này:" Giám đốc Kim, anh em chúng ta đóng cửa nói chuyện với nhau nhé, Hoa Hâm hai năm qua bị tôi chỉnh cho làm ăn chẳng ra sao cả, sao bỗng dưng lại có hành động lớn như thế?"
" Chuyện làm ăn mà, thù oán gì cũng phải gạt bỏ hết, trợ lý của tổng giám đốc Tôn đã gọi điện trao đổi với tôi rồi, khi thử máy cô ấy cũng tới. Ý cô ấy là, hợp tác có tiền đồ hơn đối đầu, người ta lùi một bước, anh cũng phải nới tay ra, chuyện trước kia đừng nhắc tới nữa." Kim Quốc Hài dốc lòng khuyên can, phàm làm chuyện gì sợ nhất là đám tiểu nhân phá rối:
Tông Bằng Trình không trả lời, chuyện này hắn có đắn đo của mình, trước kia đuổi được Hoa Hâm đi đã tốn không ít công sức.
Kim Quốc Hải đề nghị:" Tôi nói thẳng ra với anh nhé, vị trợ lý này của tổng giám đốc Tôn cũng muốn thông qua biện pháp ôn hòa để giải quyết thù oán cũ. Ông chủ Tông này, chuyện tòa nhà dang dở của Hoa Hâm, phải giải quyết đi thôi ... Trợ lý Hạ đã bày tỏ thiện chí rồi, anh hay dở gì cũng nên có thái độ, tòa nhà đó nên khởi công lại, tôi có thể diện thì mới có thể ăn nói với bên trên được chứ?"
" Nhưng bọn họ khai trương một cái thì hai cái nhà khách của tôi làm ăn thế nào?" Tông Bằng Trình xót của:
" Ông chủ Tông, anh nhìn lại điều kiện hai cái nhà khách vừa rồi của anh đi. Tôi nói thật với anh nhé, đoàn làm phim Thảo nguyên rực lửa vừa rồi, bọn họ chửi vào mặt tôi đấy, họ nói tôi lừa bọn họ, ở đó gián chuột đầy phòng, cơm nước thì đồ ăn cho lợn, phòng ốc hôi hám như chuồng dê. Họ nói, lần sau cho thêm tiền họ cũng không tới."
" Anh thừa biết người thành phố thế nào, tôi không nói đâu xa nhé, chính anh chẳng chịu nổi điều kiện nơi đó, một năm hết mười một tháng anh ở thành phố, không về đó, anh bảo đám công tử tiểu thư thời nay chịu sao được?"
" Dù điều kiện là thế, nhà khách của anh bây giờ vẫn không đủ chỗ, phải trải chiếu ra đất, quả nửa nhà trong trấn cho thuê phòng. Cho dù có thêm khách sạn nữa không chứa đủ đâu." Kim Ngạn Quốc cũng có bất mãn của mình, tên thổ tài chủ này vì giữ chặt chuyện làm ăn mà không chịu phát triển:
" Được rồi, được rồi, tôi không gây sự nữa là được chứ gì ... Giám đốc Kim, vụ làm ăn kia anh phải tham gia đấy, nếu không có anh, tôi chột dạ lắm." Tông Bằng Trình đối phó qua loa, hắn muốn kiếm đảm bảo trước:
" Tôi cũng không gom được nhiều tiền như thế đâu, 200 - 300 vạn thôi, đưa anh hết đấy. Có điều anh phải chắc chắn là nuốt được, đừng để mắc nghẹn." Kim Ngạn Quốc nhắc nhở lần nữa:
Tông Bằng Trình yên tâm phần nào, vỗ ngực nói:" Không phải là còn cả tháng hay sao? Không vấn đề gì hết ... Có điều đầu tư bao giờ mới tới nơi?"
" Vẫn quy trình như thế thôi, ký kết hợp đồng xong, tìm nhà sản xuất, nghiệm thu hợp cách thì ứng trước 30%, đến khi mở máy thì số tiền còn lại sẽ tới."
" Thế tiến độ hợp đồng như thế nào rồi?"
Kim Ngạn Quốc nghe hắn hỏi vậy thì mắng:" Ông chủ Tông, anh chịu khó xem tin tức thời sự nhiều một chút đi, hai ba ngày nữa sẽ thấy lên TV thôi, đừng suốt ngày chạy tới nhà vợ hai vợ ba của anh nữa."
" Được, được, anh giáo huấn phải lắm ... Vậy chúng ta quyết định như thế nhé? Phàm là cần đầu tư bối cảnh, hai chúng ta bao hết. Anh cứ yên tâm đi, xung quanh thành phố Bắc Ninh có mấy trại nuôi ngựa, còn có xưởng gia công gỗ, những thứ cần thiết, chúng ta đi xem một lượt, trừ những thứ chúng ta không có ra thì đừng để người khác chen chân, phải dùng đồ của chúng ta." Tông Bằng Trình cười nịnh, hắn làm cái chuyện ép mua ép bán này thuần thục lắm rồi:
Kim Ngạn Quốc vỗ trán chan chát:" Rồi rồi rồi, mới chỉ lén lút kiếm được chút tiền thôi, đừng đắc ý tới mức quên cả bản thân là ai ... Đợi bên trên ký hợp xong, có tin tức chính xác rồi chúng ta bắt đầu ra tay cũng không muộn."
" Được, được, tôi sẽ nghe anh hết, cứ yên tâm, yên tâm!" Tông Bằng Trình mừng tới cười muốn méo miệng luôn, liên tục đảm bảo, chợt nhớ ra chuyện khác, xoa tay nói:" Còn chuyện gì nữa? Có chuyện tốt này, chuyện xấu khác không còn đáng kể nữa rồi."
" Tôi đã bảo anh rồi, chịu khó xem tin tức vào ... Chuyến này anh hại chết tôi rồi đấy, tôi bị người ta chửi mắng mấy ngày nay ... anh tự xem đi." Kim Ngạn Quốc mở liền mấy trang tin, cho tên nhà quê này xem: