Chương 97: Tâm tư các bên. (1)
Chương 97: Tâm tư các bên. (1)
Trên màn hình toàn những tiêu đề đỏ chót: Thần tác kháng Nhật xuất hiện rồi, xe lừa đấu với cả xe tank, mặc mưa bom bão đạn tôi vẫn tiêu sái tự nhiên, phim rác huy động cả nghìn diễn viên, đừng biến hi sinh thành trò cười ...
Oa, nhận ra rồi, chính là bộ phim kháng Nhật vừa mới quay ở trấn Truân Binh, Tông Bằng Trình nhìn một cái là nhận ra khung cảnh quen thuộc của Hậu Bàn Câu, tức thì hứng thú hơn hẳn. Trong những bài viết đó chỉ ra vô số sơ hở của bộ phim, như đội tuyên truyền vũ trang toàn dùng súng M16, động tác của nữ chính cứ như Phi Thiên, còn có thứ dữ dội nhất, xe lừa bọc thêm lớp vỏ sắt đánh bại cả xe tank Nhật ... Ai không biết còn tưởng đây là phim hài viễn tưởng.
Ngay cả Tông Bằng Trình cũng vừa đọc vừa cười, nói hắn thích những biên kịch và đạo diễn đốt tiền thế này, lại còn vừa xem vừa góp công sức bới móc ... Nhưng dần dần nụ cười của hắn đông cứng lại, gương mặt trở nên nghiêm túc, sau đó chuyển sang sợ hãi, chỉ màn hình:" Giám đốc Kim ... Thế này, không phải là có kẻ chụp trộm hay sao?"
Chuyện rõ ràng thế còn hỏi, Kim Ngạn Quốc bực mình:" Anh thử tự nói xem!"
" Con mẹ nó chứ, lũ phóng viên chó săn khốn nạn, dám phá rối ở địa bản của lão tử à ... Giám đốc Kim, chuyện này có nghiêm trọng không?" Tông Bằng Trình căng thẳng rồi, vì chuyện nhỏ mà hỏng chuyện lớn thì lỗ quá:
" Còn chuyện này nữa, anh xem đi." Kim Ngạn Quốc lại mở ra một tin nữa, chính là cảnh phóng viên giải trí bị đánh giữa đường:
Tông Bằng Trình nhìn một cái mà giật nảy mình, Kỳ Liên Bảo cao lớn là nhân vật chính trong bức tranh, đứng giữa khung hình cao lớn chân đi giày khủng bố rất uy phong, nằm dưới chân hắn là người bị đánh toái máu me be bét, không nhìn rõ mặt, kèm thêm tiêu đề, phóng viên giải trí bị đánh đập vô cớ, đồn công an địa phương lơ là quản lý, để mặc cho thế lực xã hội đen hoành hành ...
Càng xem càng khiến Tông Bằng Trình toàn thân lạnh toát, dù sao ở quốc gia Xã hội chủ nghĩa, không một ai dám vênh váo nói mình là Xã hội đen.
Thế này không phải muốn giết người ta sao?
" Vốn hôm nay sẽ ký kết hợp đồng, nhưng vì đột nhiên xuất hiện chuyện thối nát này mà phải tạm hoãn, những công ty lớn kia rất chú trọng tới môi trường đầu tư ... Cao tầng Hoa Hâm đang liên lạc với trang web ... Anh mau mau đi tìm nguồn gốc của nó, sau đó xử lý đi. Còn nữa, tên Kỳ Liên Bảo này sắp thành ác bá ở trấn Truân Binh rồi đấy, làm sao lại đánh người giữa đường như vậy chứ? Hắn không coi ai ra gì nữa à?" Kim Ngạn Quốc tức không nói lên lời nữa, muốn xử trí thì kéo vào chỗ kín đáo chứ, loại ngu xuẩn gì thế không biết:
" Vậy phải làm sao đây, không có Kỳ Liên Bảo trấn giữ nơi đó làm sao mà kiếm ăn được." Tông Bằng Trình khó xử:
" Ông chủ Tông, không phải tôi nói anh chứ, anh đừng có lúc nào cũng dùng cái giọng điệu thổ phỉ như thế. Kỳ Liên bảo suốt ngày lái chiếc việt dã diễu võ dương oai, dẫn theo một đám người mang vũ khí, ngay cả đồn công an ở trấn cũng không dám đụng chạm tới hắn. Hắn chướng mắt với ai là đánh, không thèm quan tâm đang ở nơi nào, không phải thế lực Xã hội đen thì anh gọi là cái gì? Bây giờ anh là giám đốc công ty, không phải là lão đại, người ta dính phải cái thứ đó thì ra sức tẩy trắng, anh thì hay quá rồi, chỉ sợ không bôi đen được bản thân." Kim Ngạn Quốc vừa nói vừa vung vẩy tay, như thế không còn biết dùng từ ngữ gì nữa rồi:
" Vậy anh nói xem phải làm sao? Tính cậu ta như thế đấy, anh muốn cậu ta mặc âu phục, nói chuyện văn minh lịch sự à? Cậu ta làm nổi sao?" Tông Bằng Trình mặt mày nhăn nhó, huynh đệ và sự nghiệp giống như vây cá và chân gấu vậy, đại đa số là không thể kiêm toàn:
Thực ra bản thân Tông Bằng Trình cũng đã mơ hồ có cảm giác, thế nào cũng có một ngày không khống chế được Kỳ Liên Bảo nữa.
" Tra ra tên chụp trộm này trước, chính là cơ hội ..."
Kim Ngạn Quốc ra hiệu cho Tông Bằng Trình tới gần, hai người châu đầu ghé tai, nhỏ giọng thương lượng ...
Báo tin tức thủ đô, trang 12, chuyên mục tin tức giải trí.
Hà Diệc Băng mở báo ra, xem bài viết tiêu đề ( Phóng viên giải trí vô cớ bị ẩu đả ở Phim trường Đại tây bắc, báo cảnh sát bị bắt giam).
Tình tiết vụ án không có gì phức tạp, chẳng qua là hai phóng viên một trang web giải trí chuẩn bị tới phim trường Đại tây bắc săn tin, kết quả là bị kẻ không rõ lai lịch tại địa phương ẩu đá một trận tàn tệ, sau đó lại bị đồn công an đương địa giam 15 ngày với lý do là làm rối loạn trật tự trị an. Cuối cùng thảm tới mức vào phòng tạm giam cả quần áo cũng bị người ta cướp, khi đi ra thì tiền bạc lần hành trang mất sách ... Phải vòng vèo liên lạc với bạn bè mới về được tới thủ đo. Bọn họ kêu oan khắp nơi không được, đưa lên báo chí và truyền thông.
Nhưng chuyện này có chỗ bất hợp lý, nếu phóng viên bị đánh, vậy thì ảnh hiện trường từ đâu ra? Mấy bức ảnh phân giải cao, chụp cũng rất tay nghề, rõ ràng là bị người ta chụp trộm rồi.
Xem hết bài viết, Hạ Diệc Băng khẽ đặt tờ báo xuống, tay cầm chiếc thìa bạc khẽ nguấy cà phê, tựa cười tựa không nhìn hai người đối diện, Cao Vũ Điền và Trương Chính Hòa, đợi đối phương nói trước.
Trương Chính Hòa đưa di động tới, chỉ Hạ Diệc Băng thấy lượt xem bài viết. Đúng là phim rác cũng có người thích, từ tối qua tới giờ lượt xem bài viết quá 10 vạn, chuyển đăng vài nghìn. Đặc biệt là đoạn xe lừa bọc thép đã có dấu hiệu trở thành đề tài nóng rồi, riêng chỉ số tìm kiếm trên mạng trong vòng một ngày đã hơn 25 vạn.
Trong cái nghề này, chẳng biết tiếng thơm hay thối, cứ nổi tiếng là được, Phim trường Đại tây bắc xem như lần đầu được nổi tiếng rồi.
" Truyền thông kiểu này tiếng xấu lớn quá." Hạ Diệc Băng lắc đầu, ánh mắt rời khỏi di động của Trương Chính Hòa:
Trương Chính Hòa giải thích:" Cô Hạ, nói vậy thì hẳn là cô không hiểu quy tắc của giới giải trí cho lắm rồi, có câu nói trong nghề như thế này. Phim ảnh không thiện ác, giải trí không đúng sai, không có cái gì gọi là tiếng xấu hay tiếng tốt hết."