Một vị khách thúc giục: “Ông nhanh lên đi, chúng tôi cũng chờ đấy. Để tôi chọn giúp ông, ông không thích sủi cảo năm màu thì gọi sủi cảo màu trắng hoặc là hình đĩnh vàng. Không biết ông xoắn xuýt điều gì, chỗ chúng tôi ăn sủi cảo năm màu chẳng phân biệt tuổi tác đâu.”
Trịnh Tự Huân nghĩ thầm, nhưng sủi cảo năm màu đắt mà. Sau thời gian dài bị cha dạy dỗ, tuy là trong lòng Trịnh Tự Huân không có thành kiến gì với quán ăn nhỏ nhưng vẫn cảm thấy đắt có cái hay của đắt.
“Tôi lấy hai phần sủi cảo năm màu, nhân tể thái thịt heo, đóng gói.”
Vị khách vừa nói: “...”
Khách: “Không phải ông nói sủi cảo năm màu chỉ cho trẻ con ăn sao?”
“Sủi cảo năm màu đắt mà, chắc chắn mùi vị ngon hơn. Hơn nữa cha tôi là một lão ngoan đồng, ông ấy nhìn thấy món sủi cảo này, chưa biết chừng còn vui vẻ hơn cả đứa trẻ ấy chứ.”
Bạch Nhất Nặc: “...” Ông Trịnh biết ông nói mình như vậy ở bên ngoài không?
Sắc mặt Bạch Nhất Nặc tự nhiên, gật đầu: “Ông lấy sủi cảo có nước không ạ? Sủi cảo và nước canh được đóng gói riêng.”
Trịnh Tự Huân nghiêm túc nói: “Sủi cảo không nước là khác loài, tôi muốn loại có nước canh.”
Khách sạn cha Trịnh Vân Phi ở là một khách sạn năm sao, thiết bị cực kì đầy đủ, có phòng nghỉ, có phòng khách. Trịnh Vân Phi tiếp đãi khách của mình ở một phòng khách. Khách của ông hôm nay là hội trưởng hiệp hội ẩm thực Hải Thị.
Hai người cũng coi như là bạn lâu năm rồi, mục đích gặp nhau ngày hôm nay chủ yếu là tới ôn chuyện.
Dĩ nhiên Giang Hải Tấn không tới tay không, còn mang quà đến. Bởi vì hai người là người thích ăn nên Giang Hải Tấn mang theo một phần sủi cảo tam tiên của một cửa tiệm làm sủi cảo lâu đời ở Hải Thị.
Ông ấy vội vàng mở phần sủi cảo này ra, nói: “Ăn đi, ăn đi, ăn no rồi tôi sẽ nói chuyện chính với ông.”
Giang Hải Tấn đã khá đói rồi, gắp một cái sủi cảo tam tiên bỏ vào trong miệng, gật đầu lia lịa: “Tay nghề của sư phụ Tô vẫn tốt như trước, tam tiên này mới gọi là tươi ngon chứ, không có chút mùi tanh nào.”
Sau khi ăn hai cái, ông ấy nghi hoặc nhìn bạn mình vẫn chưa động vào phần sủi cảo này, có chút ngạc nhiên hỏi: “Không phải trước kia ông rất thích sủi cảo sư phụ Tô làm ư? Tôi cố ý mang đến cho ông mà ông không ăn còn làm cái gì vậy?”
Trịnh Vân Phi nói: “Tôi bảo đứa con trai kia của tôi đi mua cơm tối, đồ ăn sắp đến rồi. Tôi đã lớn tuổi, không ăn được quá nhiều, để chừa bụng, tôi không ăn phần sủi cảo tam tiên này nữa.”
Giang Hải Tấn: “...”
Giang Hải Tấn kinh hãi nói: “Ông chớ có giả vờ, chính ông nói với tôi Hải Thị là hoang mạc ẩm thực, tuyệt chiêu của mấy sư phụ già là thứ duy nhất đáng khen ngợi. Bây giờ lại sĩ diện với tôi. Được thôi, ông nhìn tôi ăn, tôi không quản ông nữa.”
Giang Hải Tấn ăn hết miếng sủi cảo tam tiên này đến miếng khác, rất nhanh đã hết hơn nữa sủi cảo tam tiên, Giang Hải Tấn cảm giác bụng đã được lấp đầy, lúc này mới để đũa xuống, phát ra tiếng than thỏa mãn: “Bây giờ ông có muốn ăn cũng không kịp nữa. Mỗi ngày sủi cảo sư phụ Tô làm chỉ giới hạn trong năm mươi phần. Trước đây không dễ tranh, bây giờ lập đông rồi càng khó cầu được một phần, bỏ qua là hết. Muốn ăn thì chờ lần sau đi.”
Trịnh Vân Phi thờ ơ nói: “Không cần, con tôi cũng sắp mang sủi cảo về cho tôi ăn rồi.”
Sau khi nghe thấy ông nói thế, Giang Hải Tấn cực kì nghi hoặc: “Nếu như ông nói những đồ ăn khác làm ngon hơn sư phụ Tô thì cũng đành, thế nhưng ở Hải Thị tìm một người làm sủi cảo ngon hơn sư phụ Tô thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đến nay tôi vẫn chưa thấy một ai, dù sao tay nghề của người ta cũng được truyền được năm đời rồi.”
“Tôi chưa từng ăn sủi cảo của Bạch Ký nhưng tôi cảm thấy với tay nghề của bà chủ, làm sủi cảo cũng sẽ không kém.” Trịnh Vân Phi: “Còn về có thể so với sư phụ Tô hay không thì tôi không biết, thử xem là biết thôi.”
Bởi vì có tình cảm qua lại nhiều năm như vậy, trong lòng Giang Hải Tấn cũng chưa hoàn toàn phủ định Trịnh Vân Phi, có phần nửa tin nửa ngờ.
Thế nhưng Giang Hải Tấn đã từng ăn hơn nửa sủi cảo tam tiên, ăn lửng dạ, nếu như ăn cái khác còn tạm được nhưng thật sự không muốn ăn sủi cảo nữa.
Giang Hải Tấn: “Vậy lần sau tôi sẽ thử xem có lộc ăn hay không, hôm nay thực sự không ăn nổi sủi cảo nữa.”
Lúc này, Trịnh Tự Huân đã trở về.
“Cha ơi, mua sủi cảo về rồi. Bởi vì ông Giang cũng ở đây nên con mua tổng cộng ba phần.”
Trịnh Vân Phi gật đầu: “Ừ, làm rất tốt, nhưng chỉ cần mua hai phần là được rồi, ông ấy đã ăn no rồi.”
Giang Hải Tấn nhìn thấy Trịnh Tự Huân vào thì cười nói: “Tiểu Trịnh à, gần đây công việc thế nào?”
“Vẫn ổn ạ, cảm ơn chú Giang quan tâm.”