Mễ Hòa che cái trán bị Freddy hôn lên, cô tính nói với anh rằng cô không phải con nít đâu, không thể hôn trán được, nhưng lúc này Freddy đã đi xa.
Mễ Hòa nhìn bóng dáng anh xa dần, cô thầm nghĩ, lần này thì đúng là chỉ còn mỗi mình cô rồi.
Mễ Hòa xách theo hành lý tới địa điểm tập hợp của Đại học liên minh các hành tinh thì lập tức nghe thấy có người gọi tên mình. Cô xoay quanh thì thấy Mộc Thần đang mặc quân phục cùng với Lita đi tới chỗ cô.
Hai người bọn họ cùng bước xuống từ một chiếc phi hành khí, tuy rằng vẻ mặt ghét bỏ nhau, nhưng vẫn một trước một sau đi tới chỗ Mễ Hòa. Mộc Thần nhìn thấy cô thì muốn ôm chầm lấy, nhưng lại chẳng dám hành động, Lita ở bên cạnh chê bai anh ta rồi mới ôm lấy Mễ Hòa.
Mễ Hòa cảm thấy, từ sau khi chị họ Lita nhập học trường quân đội thì hình như phương thức biểu đạt tình cảm của chị ấy thẳng thắn hơn rất nhiều. Có điều, cô rất thích sự biến hóa này nha.
Cô cũng ôm lấy Lita, kêu lên: “Chị Lita, anh Thần Thần!”
Lita ôm cô một lát thì bị Mộc Thần ở bên cạnh kéo ra, anh ta nói: “Cô ôm đủ rồi, đến lượt tôi.”
Lita nói: “Ai bảo lúc nãy anh cứ do dự mãi làm chi? Đáng đời, bị tôi nhanh chân tới trước!”
Mộc Thần nói: “Lúc nãy là ai lề mà lề mề trong phòng ngủ, một hai nhất định phải thay quần áo sạch sẽ làm chậm trễ thời gian?”
Lita nói: “Thì làm sao. Tôi chịu ngồi chung một phi hành khí với anh đã là vinh hạnh cho anh rồi. Nếu không phải vì Mễ Hòa thì còn lâu tôi mới để ý tới anh.”
Mộc Thần giật giật khóe miệng nói: “Tôi cũng thế.”
Lita nói: “Sao bây giờ anh không giả bộ nhã nhặn rộng lượng giống như lúc ở trường học ấy! Lại còn học sinh cuối cấp cơ đấy, hừ!”
Mộc Thần chẳng thèm đáp lại Lita, anh ta kéo Mễ Hòa ra rồi ôm lấy cô một cái thật chặt, hai người họ đã lâu không gặp. Từ lần trước, sau khi bọn họ chia tay ở Mars thì cũng đã hơn hai năm rồi.
Hơn hai năm không gặp, ai cũng có sự thay đổi rất lớn. Mễ Hòa không cao lên quá nhiều, nhưng dáng người nở nang, trước kia cô trông có vẻ khô quắt thì giờ dáng người lại trở nên đầy đặn, có da có thịt.
Chị họ Lita còn vỗ vỗ bả vai cô, nói: “Xinh đẹp lên rồi.”
Lần này Mộc Thần đồng ý với Lita, nói: “Đúng vậy.” Sau đó, anh ta nói với Mễ Hòa: “Tinh cầu Alex hoan nghênh em, đợi em hai năm, rốt cuộc em cũng tới.”
Mễ Hòa nhìn Mộc Thần trước mặt, anh ta mặc quân phục vào trông vô cùng đẹp trai. Có thể là vì gió cát ở Alex quá lớn, biến chàng trai nhỏ non mềm Mộc Thần trở thành một người đàn ông đã được mài giũa, ngay cả bả vai dường như cũng trở nên rộng hơn.
Hai năm trôi qua, Mễ Hòa đã không còn đau khổ vì chuyện năm đó nữa. Mọi người đều đã trưởng thành, đều có cuộc sống mới.
Chị họ cũng trở nên xinh đẹp hơn, bây giờ chị ấy cao hơn Mễ Hòa một chút, chỉ thấp hơn Mộc Thần nửa cái đầu, nhìn qua rất có khí thế, khi chị ấy mặc quân phục trông vô cùng oai phong.
Ba người trò chuyện một lúc, sau đó Mộc Thần xách hành lý của Mễ Hòa lên, bọn họ cùng nhau lên phi hành khí, đi tới Đại học liên minh các hành tinh. Trên đường đi, Mộc Thần và Lita chỉ cho cô xem rất nhiều cảnh sắc bên đường.
Ấn tượng đầu tiên của Mễ Hòa với tinh cầu Alex chính là: Đỏ. Chỗ nào cũng một màu đỏ, đất cát màu đỏ nhạt, cây cối có đủ mọi sắc độ của màu đỏ, chỉ có đóa hoa có màu xanh lá, nhưng thứ này lại không có quá nhiều.
Ấn tượng thứ hai của cô là: thấp. Tất cả mọi thứ ở đây đều rất thấp, không chỉ công trình kiến trúc thấp mà cả cây cối cũng thấp, vừa thấp vừa rộng, nhìn giống như một cái cây nhỏ tầm trung, nhưng ở Alex thì đây được coi là cây lớn rồi.
Lúc bọn họ bay qua một ốc đảo vô cùng lớn, nếu dựa vào bản chất thì tên gọi của nó là “Châu Đỏ.” Bởi vì cỏ cây đều là màu đỏ, nhưng xét thấy con người đều thích dùng từ ốc đảo để chỉ thảm thực vật trong sa mạc, hơn nữa tinh cầu Alex có số lượng con người lớn hơn số lượng người Alex bản địa. Thời gian lâu dần, gọi nó là ốc đảo thuận miệng hơn với Châu Đỏ.
Ốc đảo vô cùng lớn kia là Ốc đảo Số Một của tinh cầu Alex, Mễ Hòa phát hiện kiến trúc ở đó có chỗ cao chỗ thấp, chỗ thấp thì vô cùng thấp, con người cần phải khom lưng mới có thể đi vào trong đó được, chỗ cao thì lại có chiều cao bình thường.
Lita ở bên cạnh giải thích với cô: “Đây là thành phố Namtso trên Ốc đảo Số Một của tinh cầu Alex, những căn phòng thấp bé kia dành cho người Alex sử dụng, những phòng cao lớn thì dành cho con người, có nghĩa rằng đây là chỗ ở chung cho cả con người và người Alex.”
Mễ Hòa ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn những căn phòng đó, cô phát hiện quả thật có rất nhiều người tinh cầu Alex ra vào, dáng dấp giống như Doro. Cô rất vui mừng nghĩ, đây chính là quê hương của Doro đó! Cô còn muốn ngay lập tức gọi video cho Doro, nói với ông ấy rằng cô tới thăm quê của ông ấy.