Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 231 - Chương 231.

Chương 231. - Chương 231. -

Freddy nói: “Lúc nhìn thấy “trái tim của Ngân Hà”, anh đã nghĩ, mình cũng nên cho em nhìn thấy.”

Mễ Hòa nói: “Nhận được những món quà đó của anh, em cảm thấy như mình cũng đi du lịch cùng anh vậy.”

Freddy nói: “Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?”

Mễ Hòa nghĩ ngợi: “Anh muốn quà cảm ơn kiểu gì?”

Freddy bỗng ôm lấy Mễ Hòa.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai Mễ Hòa: “Như vậy, mới là quà cảm ơn.”

Mễ Hòa cảm thấy thân hình cao lớn của anh Freddy như đang bao phủ cô, hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Nhưng cô lại có hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Người ta sắp mười chín tuổi tới nơi rồi, là gái lớn rồi…”

Freddy nói: “Không phải vừa rồi em nói anh nhìn em lớn lên, giống như anh trai ruột hay sao.”

Mễ Hòa nghĩ ngợi, mặc dù là nói như thế, nhưng vẫn có hơi xấu hổ.

Sau đó Freddy cũng không trêu cô nữa, anh buông cô ra, nói: “Nửa năm không gặp, em có hơi xa lạ với anh à?”

Mễ Hòa nhanh chóng giải thích: “Không có, em chỉ hơi xấu hổ…” Cô lại nhỏ giọng nói: “Từ khi anh Freddy được thay quả thận nhân bản từ gen của quái vật máu đen, em luôn cảm thấy anh thay đổi hơi nhiều.”

Rồi cô lại nghĩ tới sự thay đổi do gen của quái vật máu đen mang lại cho Freddy mà anh đã từng nói, hỏi anh: “Nửa năm nay, trạng thái cơ thể của anh thế nào? Nội tạng có bất kỳ phản ứng bài xích nào không?”

Freddy nói: “Đã thích ứng lắm rồi.”

Lúc này cô mới yên tâm, lại đòi Freddy kể cho cô nghe về chuyến đi lần này. Bình thường Freddy không nói nhiều lắm, nhưng lần này khi anh kể về chuyến đi, Mễ Hòa lắng nghe một cách thích thú. Mễ Hòa áp má ngồi bên cạnh anh, nghe anh kể rất nhiều chuyện thú vị, nghe anh kể nhìn thấy sứa bay lượn trên tầng khí quyển của hành tinh Kanpas, nhìn thấy những đứa trẻ nghèo khó trồng lá thuốc lá ở hành tinh Soros, và cả lúa mì ở Thiên hà Magellan…

Mễ Hòa nghe vậy, vô cùng khao khát, cô hâm mộ nói: “Em cũng muốn đi thăm thú nhiều hành tinh khác nhau, vũ trụ rộng lớn như vậy, nhưng em mới đi được vài nơi.”

Freddy nói: “Lái phi thuyền đi khắp nơi ngắm cảnh, sau đó mở một tiệm cơm nhỏ, đúng không?” Mễ Hòa không ngờ Freddy vẫn còn nhớ rõ như vậy, cô vô cùng vui vẻ, nói: “Không sai, là vậy đấy ạ!”

Freddy không nhịn được mà duỗi tay xoa đầu cô: “Sẽ thực hiện được thôi.”

Mễ Hòa gật gật đầu, sau đó cô phàn nàn cho anh nghe về sự khó khăn khi theo học chuyên ngành thuốc dinh dưỡng, vì sao học chuyên ngành thuốc dinh dưỡng lại còn phải học toán học thiên văn, dinh dưỡng hóa học, cô nói: “Học hóa học thì cứ nói là hóa học thôi, vì sao còn phải gọi là dinh dưỡng hóa học nhỉ, không biết hóa học và đồ ăn ngon đi đôi với nhau kiểu gì nữa!”

Freddy nghe Mễ Hòa vui vẻ kể chuyện, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô, nghĩ tới việc nửa năm nay nhìn thấy cô qua hình ảnh ba chiều, chuyến du lịch trong sáu tháng qua khiến nhiều suy nghĩ mơ hồ của anh trở nên rõ ràng, cũng khiến rất nhiều chuyện vô cùng đau đớn trong lòng anh trở nên bình lặng hơn nhiều.

Nếu số phận đã cho anh một con đường như vậy, anh cũng chỉ có thể bước tiếp.

Giống như lời cô gái nhỏ này đã từng nói với anh, đừng suy nghĩ gì cả, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất, đời người ngắn ngủi lắm.

Vậy nên, bây giờ anh cảm thấy thả lỏng hơn, đầu óc thoải mái, bất giác muốn cười, chỉ vì được ở bên cạnh cô gái nhỏ này.

Doro cũng biết chuyện Freddy đến giảng dạy ở Đại học liên minh các hành tinh, lúc Mễ Hòa không có ở đây, Doro nói: “Bác hi vọng cháu trở về không phải là vì Mễ Hòa, nói cách khác, bác không cần biết nguyên nhân là gì, nhưng cháu cần phải giữ khoảng cách với con bé.”

Freddy nói: “Cháu sẽ không làm tổn thương em ấy.”

Doro nói: “Nếu con bé có tình cảm với cháu, dù là loại tình cảm nào thì đó cũng là một loại tổn thương.”

Freddy nói: “Cháu chỉ muốn lặng lẽ nhìn em ấy, bảo vệ em ấy.”

Doro thở dài, thấp giọng nói: “Người lặng lẽ bảo vệ con bé, nhìn con bé khỏe mạnh trưởng thành là bác mà.”

*

Bởi vì sau này Freddy sẽ giảng dạy ở Đại học liên minh các hành tinh, Mễ Hòa vui vẻ kết thúc học kỳ đầu tiên của năm nhất.

Bởi vì Doro đã trở về quê hương của mình, cho nên khi Mễ Hòa được nghỉ, ông ấy cũng không về Trái Đất, Mễ Hòa tiếc nuối nấu cho ông ấy hai nồi Lô Lô kho tàu, còn dặn dò ông ấy: “Dodo, bác đừng quên ăn cơm đấy.”

Doro nói: “Bác sống đến hai trăm tuổi, vẫn còn khỏe mạnh lắm.”

Mễ Hòa nói: “Nhưng bác sống đến năm 180 tuổi mới gặp được cháu mà.”

Doro nói: “Cháu nói thế là không chuẩn rồi, phải là lúc bác sống đến năm 180 tuổi thì cháu mới sinh ra.” Rồi ông ấy lại quở trách cô: “Cháu học tiếng Đế Quốc và tiếng Alex đến đâu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment