Mễ Hòa nói: “Cháu mặc kệ, dù sao sau khi Dodo gặp được cháu thì cuộc đời của bác mới đón mùa xuân thứ hai, vẫn còn trẻ lắm.” Bởi vì sắp phải đi, thế là cô lại làm nũng một hồi, rõ ràng đã sắp mười chín tuổi tới nơi rồi nhưng khi Mễ Hòa ở cùng với Doro, lúc nào cô cũng cảm thấy như mình mới chín tuổi, lúc nào cũng muốn làm nũng với ông ấy.
Cô ôm Doro nũng nịu một lúc, còn hôn mấy cái lên cái đầu to hình trứng của ông ấy, Doro nói với cô: “Không được lau nước miếng lên người bác!”
Mễ Hòa nói: “Cháu có phải con nít đâu, cháu làm gì có nhiều nước miếng như thế.”
Doro: “Nếu cháu đã không phải là con nít, vì sao lúc nào cũng làm ra hành động như thể con nít chín tuổi của loài người bọn cháu thế hả?”
Mễ Hòa nói như một điều hiển nhiên: “Bởi vì bác là Dodo mà.”
Quan trọng nhất là vì cô thích Dodo nhất!
Doro nói: “Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, đã là con gái lớn rồi, không được tùy tiện có những cử chỉ thân mật như vậy với người khác nữa.”
Doro lại nhấn mạnh: “Cháu cũng nên giữ khoảng cách với mấy người anh mà cháu quen biết từ nhỏ, hết kỳ nghỉ là cháu mười chín tuổi rồi, sắp thành niên tới nơi rồi.”
Mễ Hòa gật gật đầu, trông như đã tiếp thu, lúc này Doro mới yên tâm.
Khi cô đi, Doro cũng không tiễn cô, Mễ Hòa xách chim Diệu Âm và chậu hoa ra khỏi nhà Doro, trùng hợp gặp được Freddy đang xách theo một chiếc hộp nhỏ, Freddy nói: “Trùng hợp là anh cũng về Mars, tiện đường với em, để anh đưa em đến trạm không gian sao Thổ.”
Mễ Hòa vốn cho rằng chỉ có mình cô về nhà, quá cô đơn, nhưng bây giờ nghe thấy Freddy nói anh tiện đường với cô, cô vô cùng vui vẻ.
Freddy nhận lấy chậu hoa trong tay cô, nhìn thấy mầm lúa mì bên trong, Mễ Hòa phát hiện bất ngờ mà cô muốn dành tặng cho anh đã bị phát hiện, ngượng ngùng nói: “Em vốn định cho anh một bất ngờ.”
Freddy: “Hửm?”
Mễ Hòa nói: “Cái này được trồng từ những hạt lúa mì khô mà anh đã gửi cho em. Em muốn trồng một nắm lúa mì, muốn chiêu đãi anh một bát mì ramen do chính tay em làm.”
Freddy cũng không hiểu sự khác biệt giữa các loại lúa mì dùng làm ramen, nhưng nghe thấy Mễ Hòa nói muốn tự trồng lúa mì để nấu mì cho anh ăn, anh lập tức cảm thấy ấm lòng, đôi mắt màu xanh sẫm của anh lóe lên, anh nói: “Được, anh sẽ chờ.”
Anh đang nghĩ, anh chỉ cần lặng lẽ bảo vệ cô, lặng lẽ nhìn ngắm cô là được rồi.
Bởi vì trước đó Mộc Thần nói muốn tiễn Mễ Hòa, vậy nên Mễ Hòa cố ý đợi thêm một lúc nữa, nhưng Mộc Thần lại nhanh chóng gửi tin nhắn nói rằng lớp bọn họ chuẩn bị xuất phát đi tới tinh hạm, vậy nên không thể tới tiễn Mễ Hòa được.
Mễ Hòa còn an ủi Mộc Thần qua thiết bị đầu cuối: “Vậy anh phải thể hiện cho tốt vào đấy, cố gắng ở lại tinh hạm.”
Mộc Thần nói: “Anh xin lỗi, anh vốn đã hứa với em rồi.”
Mễ Hòa nói: “Không sao đâu, cũng có phải là em sẽ không quay lại nữa đâu, đợi tới khi em khai giảng, anh đi đón em đi.”
Freddy ở bên cạnh nghe thấy vậy, anh cũng không nói gì, đợi tới khi lên phi thuyền, anh mới nói: “Người tên Mộc Thần kia bây giờ thế nào rồi?”
Mễ Hòa nói: “Cũng khá tốt ạ, ba năm trước anh ấy thi đậu trường quân đội Alex, bây giờ là sinh viên cuối cấp của trường rồi.”
Freddy nhàn nhạt nói: “Ừm, tức là phải nỗ lực lắm.”
Rồi anh hỏi tiếp: “Vậy cậu ta với em…”
Mễ Hòa nói: “Đã lâu như vậy rồi… Xung quanh bọn em cũng có nhiều người hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, một số chuyện trong quá khứ cứ thế cho qua thôi.”
Mễ Hòa nhẹ giọng nói: “Bọn em đều nhìn về phía trước.”
Freddy nghe xong, xoa đầu Mễ Hòa: “Em cũng… từng thích phải không?”
Mễ Hòa khẽ cúi đầu một lúc rồi mới nói: “Anh Freddy đáng ghét thật đấy, đừng hỏi mấy câu của con gái như vậy chứ.”
Freddy khẽ mỉm cười, nói: “Được rồi được rồi, anh không hỏi nữa.”
Mễ Hòa lại bỗng hỏi anh: “Anh lớn như vậy rồi, đã từng gặp được người mình thích chưa?”
Freddy nghĩ ngợi: “Chưa từng.”
Nhưng mà, có gặp được một người mà anh muốn bảo vệ.
Mễ Hòa chớp chớp mắt, tỏ vẻ không tin: “Có thật không? Sao lại không gặp được người mình thích nhỉ? Anh xuất sắc như thế, vậy có ai thích anh không?”
Freddy nói: “Anh không quan tâm tới những người đó.”
Mễ Hòa bắt lấy trọng tâm trong câu nói của anh: “Ồ~ Vậy xem ra có rất nhiều người thích anh nhỉ?”
Freddy nói: “Ừm, cũng bình thường.”
Mễ Hòa nói: “Không công bằng! Anh biết hết quá khứ của em rồi, nhưng em lại không biết của anh.”
Freddy nói: “Anh thật sự không có gì để kể cả, bọn họ chưa chắc đã thích con người anh mà là coi trọng những thứ anh có thể mang lại cho bọn họ hơn, coi trọng ánh hào quang mà anh có thể mang lại cho bọn họ hơn.”
Mễ Hòa nghĩ tới những cô gái đòi sinh con cho anh hùng trên Tinh Võng, cô cảm thấy có lẽ đúng như lời Freddy nói thật, chẳng qua bọn họ chỉ thích danh hiệu anh hùng này mà thôi.