Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234.

Chương 234. - Chương 234. -

Mễ Hòa nhanh chóng đưa chim Diệu Âm cho trung tá Dương nhìn, trung tá Dương vừa nhìn thấy chim Diệu Âm ở trong lồng đã thích liền, nhưng rồi ông ấy lại hỏi một câu: “Nếu sau này Mật Đường xin Đế Quốc một đứa bé, chắc là cũng sẽ đáng yêu như thế này nhỉ?”

Mễ Hòa cảm thấy mình không theo kịp tiết tấu của cha rồi.

Mễ Hòa vui vẻ theo trung tá Dương về căn cứ, trước đây sống lâu ở đây nên cô chẳng có cảm giác gì, bây giờ rời nhà nửa năm, lúc về, cô bỗng cảm thấy căn phòng nhỏ nằm dưới độ sâu 2000m mới thân thương làm sao.

Về đến nhà, chuyện đầu tiên cô làm là thoải mái tắm nước nóng. Nước ơi, tốt quá đi, Mễ Hòa cảm động tới mức suýt chút nữa bật khóc, hơn nửa năm nay cô chưa từng nhìn thấy nhiều nước như vậy!

Chuyện thứ hai chính là cùng ăn một bữa lẩu cá với trung tá Dương, mùi vị thơm ngon của cá suýt chút nữa khiến cô bật khóc. Cô quên hết mọi ràng buộc, ở tinh cầu Alex hơn nửa năm, cô chỉ muốn ăn món gì đó ngon ngon mà thôi!

Tắm rửa xong, ăn cơm tối, cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của mình, chìm vào giấc ngủ say. Cô bắt đầu kỳ nghỉ của mình bằng cuộc sống tươi đẹp như vậy.

Kết quả là chỉ mới ở vài ngày mà cô đã phát hiện mình có dấu hiệu hết được cưng, bởi vì bây giờ ngày nào trung tá Dương cũng chăm sóc cho chim Diệu Âm, gần như là cùng ăn cùng ở với nó, thậm chí còn thờ ơ với Mễ Hòa…

Buổi tối, khi buồn ngủ, chim Diệu Âm chủ động đậu lên vai cha cô, trung tá Dương nở nụ cười hiền lành khen chim Diệu Âm: “Diệu Diệu thông minh quá, ông ngoại thích cháu nhất.” Sau đó chim Diệu Âm lập tức cọ cọ khuôn mặt nhỏ vào mặt trung tá Dương, một người một chim hồn nhiên tiến vào thế giới không có ai chen vào được…

Từ bao giờ mà chim Diệu Âm còn có tên vậy? Hơn nữa cái câu “Ông ngoại thích cháu nhất” của cha cô là có ý gì? Cô còn chưa thành niên, hơn nữa còn là con người, lấy đâu ra một đứa con là chim?

Điều quan trọng hơn là, vì sao cha cô lại tự xưng là ông ngoại chứ…

Cô vừa vào Đại học đã cảm thấy mình sắp hết được Doro thương, khó khăn lắm mới chứng minh được rằng Dodo vẫn còn yêu cô, kết quả nghỉ lễ về nhà, cô lại phát hiện mình thua cả một con chim.

Sau khi trưởng thành, phát hiện mình hết được cưng chiều, làm sao mà vượt qua được sự chênh lệch này đây?

Mấy ngày hôm sau, cô phát hiện mình đã về nhà lâu như vậy rồi mà vẫn không nhìn thấy vợ Thượng tá. Mễ Hòa hỏi trung tá Dương, trung tá Dương nói: “Trước khi con được nghỉ, cô ấy đã ly hôn với ngài Muller.”

Mễ Hòa vô cùng kinh ngạc: “Dạ? Ly hôn á?” Cô nhanh chóng hỏi thăm: “Sao không có tin tức gì thế ạ? Anh Thần Thần có biết không?”

Trung tá Dương nói: “Trước khi ly hôn, đúng là không có dấu hiệu gì cả, vợ Thượng tá trông vô cùng bình thường. Buổi sáng hôm đó cha gặp cô ấy, cô ấy còn chào hỏi với cha nữa, nhưng đến buổi chiều lại ly hôn với Thượng tá Muller, đúng là đột ngột thật. Về phần Mộc Thần, chắc là tạm thời nó vẫn chưa biết đâu nhỉ? Vợ Thượng tá nói rằng cô ấy sẽ tự tìm một thời cơ thích hợp để nói với thằng bé, con đừng lỡ miệng đấy.”

Mễ Hòa gật gật đầu, nói: “Mặc dù con vẫn luôn cảm thấy ngài Muller có hơi không xứng với vợ của ngài ấy, nhưng nếu thật sự ly hôn, con lại cảm thấy buồn cho anh Thần Thần.”

Trung tá Dương nói: “Mộc Thần sắp thành niên rồi, vợ Thượng tá cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình.” Rồi ông ấy cảm thán một câu: “Quen biết nhiều năm như vậy, lúc ly hôn không lấy gì cả, cứ thế mà đi…”

Mễ Hòa hỏi: “Vậy thím ấy đi đâu ạ?”

Trung tá Dương nói: “Nghe nói là về quê thì phải. Cô ấy nói cô ấy lấy Thượng tá Muller nhiều năm như vậy, nhưng cô ấy vẫn chưa từng nhìn rõ vũ trụ này, cô ấy muốn đi đó đây thăm thú.”

Rồi ông nói tiếp: “Cô ấy là phụ nữ, sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

Bởi vì chuyện nhà Mộc Thần, Mễ Hòa sợ mình không giấu được nên cả kỳ nghỉ cũng không dám gửi lời mời gọi ba chiều với Mộc Thần. Mà Mộc Thần cũng rất bận rộn, ngày nào cũng gửi các loại như “Ngày nào cũng phải học rất nhiều điều”, “Mặc dù mệt, nhưng rất thỏa mãn” lên thiết bị đầu cuối, Mễ Hòa lại càng không dám quấy rầy anh ta.

Thời gian nghỉ trôi qua thật nhanh, tưởng chừng như chỉ mới chớp mắt đã hết.

Mễ Hòa lưu luyến rời nhà, cô muốn để chim Diệu Âm lại làm bạn với trung tá Dương, nhưng trung tá Dương lại nói: “Có nó ở bên cạnh con, cha sẽ càng vui hơn.”

Mễ Hòa chỉ đành mang theo chú chim Diệu Âm có địa vị trong nhà cao hơn cô về lại tinh cầu Alex.

Ngoại trừ chim và chậu hoa, cô còn mang theo rất nhiều đồ ăn, mật ong dưa hấu, đậu phộng cay, còn có mấy con gà hai đầu còn sống, thậm chí còn có một tá trứng gà cô chuẩn bị cho Anitta.

Không phải Anitta đã từng cảm thán rằng ở Soros thậm chí còn không trồng được lúa nước hay sao? Nếu không thể trồng được những loại cây mới, vậy còn ngành chăn nuôi thì sao?

Sau kỳ nghỉ này, Mễ Hòa mười chín tuổi, còn một năm nữa là thành niên.

Bình Luận (0)
Comment