Trong quá trình truy đuổi cá bọn họ còn gặp một loại sinh vật phù du vô cùng kỳ lạ. Đám bọn nó con nào cũng lớn bằng cỡ bàn tay, giống như một cái gối trong suốt, ở bốn góc còn có những thứ giống như lông tơ rũ xuống. Bọn nó bơi qua lại xung quanh đám người Mễ Hòa, trông vô cùng đáng yêu.
Mễ Hòa lớn lên ở Trái Đất từ nhỏ, trí nhớ rất tốt, đối với những sinh vật mà cô không biết thì cô sẽ không chủ động đi chạm vào nó. Thế nhưng Đào Tử lại dùng tay chạm vào nó, sau đó, sinh vật kỳ lạ kia bỗng nhiên phồng to lên. Lúc này nó giống như một cái thảm da lớn, lớp da trong suốt của nó bao trọn Đào Tử ở trong đó.
Sau khi Đào Tử bị nuốt chửng vào thì vẻ mặt ngơ ra, cũng may Mễ Hòa và Dương Âm nhanh chóng chạy tới giúp đỡ. Cô dùng dao găm cắt lên lớp da trong suốt khiến nó bị rách ra một chút mới có thể giúp Đào Tử từ bên trong đó rớt ra ngoài.
Việc này khiến bọn họ bị tụt lại, Anitta và cá lớn ở đằng trước đã đi xa rồi.
Đào Tử nói tiếng cảm ơn rồi lại đánh chữ: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Mễ Hòa nói: “Chúng ta dùng định vị lần theo phương hướng của Anitta là được rồi.”
Bởi vì có hệ thống tìm kiếm, cho nên trên thiết bị đầu cuối của bọn họ đều hiện ra một mũi tên ba chiều chỉ hướng đi của Anitta, lúc này bọn họ mới không bị lạc đường ở trong sông. Nhưng sau khi bơi mười mấy kilomet, thiết bị xung khí của Dương Âm đã không còn khí nữa, Mễ Hòa và Đào Tử nhanh chóng kéo cậu ấy lên, mang theo cậu ấy cùng đi. Tốc độ của bọn họ cũng vì thế mà chậm lại.
Có điều bọn họ phát hiện điểm sáng đại diện cho Anitta trên bản đồ đã dừng lại, cho nên không bao lâu sau, bọn họ cũng đã tìm được cô ấy.
Tới khi bọn họ tìm được Anitta thì cô ấy đang quay lưng về phía bọn họ, ngồi xổm trên mặt đất mà nhặt phân cá
Anitta còn quay đầu lại nhìn bọn họ rồi vẫy vẫy tay, sau đó chỉ vào những hạt nhỏ tròn vo trên mặt đất, ý bảo mọi người nhanh chóng tới nhặt đi.
Mễ Hòa nhanh chân chạy tới giúp đỡ, cô còn cầm một viên bỏ vào lòng bàn tay để quan sát. Cô phát hiện ra tuy rằng bản chất của trân châu Tula là phân cá, nhưng đó cũng là phân cá xinh đẹp nhất. Bởi vì chúng nó có màu hồng phấn, hơn nữa còn tròn trịa, sáng bóng giống như trân châu vậy.
Trong suy nghĩ của Mễ Hòa, nếu không nói trước cho cô biết đây là phân cá, thì con người ở năm trăm năm trước tuyệt đối không thể tưởng tượng được viên trân châu màu hồng phấn, trơn bóng đáng yêu này lại là phân cá. Hơn nữa viên phân cá này khi cầm trong tay cũng cho cảm giác khá rắn chắc. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì nó thật sự giống như một viên trân châu.
Thế cho nên Mễ Hòa vô cùng muốn biết rốt cuộc cá Tula lớn này ăn cái gì? Sao có thể bài tiết ra thứ đồ kỳ lạ như vậy?
Anitta lại nhặt một lát rồi ngồi xổm dưới đất, viết một đoạn lên hình chiếu: “Nó khiến tớ mệt vãi cả đái ra, nhưng cuối cùng tớ vẫn khiến nó phải đầu hàng, khiên nó mệt tới ị phân!”
Sau khi bốn người họ nhặt hết đống phân cá rồi thì bắt đầu quay về. Quá trình quay về cũng vô cùng gian nan. Thiết bị xung khí của Dương Âm đã không còn khí nữa, ba người bọn họ thay phiên nhau kéo cậu ấy. Sau đó thiết bị xung khí của Mễ Hòa cũng hết khí, thế là biến thành Anitta kéo Dương Âm còn Đào Tử thì kéo Mễ Hòa có thể trọng nhẹ hơn.
Khi chỉ còn lại mười kilomet, thiết bị xung khí của cả bốn người bọn họ đều không còn khí nữa, thế nên bọn họ lại bơi trong sông một đoạn. Nhưng bơi chưa được một ngàn mét thì cả bốn người họ cũng chẳng còn sức lực nữa.
Sau đó, vẫn là Anitta kéo bọn họ từ trong sông bò lên bờ, đi lại trong sông sẽ gặp sức cản rất lớn, còn chẳng bằng bọn họ lên bờ đi lại cho nhẹ nhàng.
Anitta đi tuốt ở đằng trước, ánh sáng trên trang phục bảo hộ của cô ấy phát sáng dẫn đường cho mọi người. Đào Tử khen ngợi: “Hôm nay Anitta rất có khí khái của giống đực! Cậu ấy là một giống đực đủ tư cách!”
Anitta vô cùng ngượng ngùng xoa xoa đầu: “Thật sao…”
Bọn họ đi được một lát thì Mễ Hòa thấy một thứ được gọi là thủy sinh “cầu gai” ở bên bờ sông. Loại thủy sinh này mọc ở bên cạnh bờ sông sinh tồn, vẻ ngoài rất giống với cây xương rồng cỡ lớn, nhưng gai trên người nó khá mềm. Nếu nhìn gần thì sẽ phát hiện loại cây cầu gai này sẽ lay động theo từng gợn sóng nước. Loại cây mềm mại giống như que thăm này là một trong những món ăn mà người Alex vô cùng yêu thích. Có điều bởi vì nó không dễ hái cho lắm nên bọn họ cũng rất ít ăn.
Lần trước Mễ Hòa có nhìn thấy Doro ăn cái này, còn là một học sinh của ông ấy cố tình tặng cho ông ấy, cô thấy được thì âm thầm nhớ kỹ. Bây giờ, khi gặp được nó, Mễ Hòa cảm thấy vui mừng hơn cả lúc cô nhặt được rất nhiều trân châu Tula.
Mễ Hòa tới gần cầu gai để xem xét, lúc này cô mới phát hiện ra khu vực gần cầu gai có rất nhiều sâu nước một miệng đang bơi, nếu không phải đôi mắt chúng nó ở trong sông có phát ra một chút ánh sáng thì Mễ Hòa thật sự không dễ dàng gì phát hiện bọn nó, bởi vì sâu nước một miệng khi ngâm mình trong nước thì cơ hồ đều trở nên trong suốt.
Cô đứng ở bên bờ sông, cầm vợt vớt lấy một đống sâu nước một miệng, mỗi ngày trường học chỉ cung cấp miễn phí bốn con, nếu muốn thêm thì phải dùng điểm tín dụng để mua, bây giờ vớt thì có thể tiết kiệm được một ít tiền.