Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 285 - Chương 285.

Chương 285. - Chương 285. -

Mễ Hòa ngẩng đầu uống một ngụm, cô phát hiện hóa ra vị thất tình vừa nếm thử có vị chua chát, nhưng đọng lại là vị ngọt.

Mễ Hòa không biết, rõ ràng cô không thất tình, nhưng lại cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng cô vẫn mỉm cười vẫy tay với mọi người: “Nào, ăn món chính của chúng ta thôi, nướng gạch cua nào!”

Mọi người đều vui vẻ quây quần bên bếp lửa nhìn chiếc mai cua khổng lồ đang được ngọn lửa nướng chín, gạch cua màu đỏ rực phát ra âm thanh xèo xèo, nước sốt lùng bùng trên mai cua, gạch cua chín dần trước mắt bọn họ, tỏa ra mùi hương mê người.

Nhưng Mễ Hòa cũng đã nói, sau khi ăn thực phẩm biến dị của Trái Đất phải uống thuốc khắc chế, Anitta nói: “Chỉ là thuốc tráng dương thôi mà, tớ không để ý đâu!” Đào Tử và Dương Âm cũng tỏ vẻ tán thành.

Mọi người vừa ăn uống vừa nướng gạch cua, vừa uống các loại chất gây ảo giác đủ mùi vị, vui vẻ náo nhiệt.

Mễ Hòa cảm thấy, có lẽ chất gây ảo giác cũng khiến người ta say, vậy mà cô cảm thấy say nhẹ.

Bầu trời đêm ở tinh cầu Alex cũng có màu xanh dương, những vì sao lấp lánh, ở đây còn nhiều sao hơn trên Trái Đất… Nhiều ngôi sao quá, cô bỗng nhớ đến ánh trăng màu bạc và bầu trời đầy sao mà cô từng nhìn thấy ở Lapra khi còn nhỏ, khi ấy, còn có anh Freddy.

Mọi người ăn no rồi đều nằm trên mặt cỏ, Đào Tử uống chất gây ảo giác cười to nên cứ cười suốt, hình như Anitta uống vị thất tình nên cứ ôm Dương Âm rồi nói: “Tớ đúng là đồ chẳng ra gì!!” Còn Dương Âm thì đang vùng vẫy dữ dội…

Mùi thơm của cua nướng vẫn chưa tan, bạn tốt đang ở bên cạnh, thật tốt quá đi…

Nhưng ngay sau đó, một bóng người bỗng xuất hiện trong tầm nhìn của Mễ Hòa.

Từ mờ ảo chuyển sang rõ ràng, người kia lập tức xuất hiện trong mắt cô.

“Anh Freddy…”

Cô nghe thấy giọng nói đầy nam tính của anh: “Uống có một chút chất gây ảo giác mà đã say rồi sao?”

Mễ Hòa nói: “Nói vớ vẩn, làm sao chất gây ảo giác lại có thể khiến người ta say được?”

Freddy nói: “Bọn em uống chất gây ảo giác dành cho người lớn, bảo sao em lại say.”

Mễ Hòa nghe vậy, mơ màng nói: “Em đã là người lớn rồi.”

Cô nghe thấy Freddy cảm thán: “Đúng vậy, đã thành niên rồi.”

Sau đó, Mễ Hòa cảm thấy mình bỗng nhiên bay lên không trung, sau đó cô được ôm trong một lồng ngực quen thuộc. Mễ Hòa không thể không ôm lấy cổ anh, nhích lại gần anh hơn.

Bọn họ gần nhau tới nỗi cô có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực anh.

Mễ Hòa rất muốn hỏi anh: Rốt cuộc anh có biết ý nghĩa của đá quý Papanilla không?

Nhưng cô không hỏi thành lời, giống như cách cô uyển chuyển từ chối Mộc Thần, cô hi vọng mọi người đều có thể vui vẻ ở bên nhau giống như bây giờ.

Nếu nói rõ, vậy thì sẽ không thể thân thiết như bây giờ nữa, đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ?

Freddy bỗng nhiên hỏi: “Em đã nhận được váy chưa?”

Mễ Hòa sửng sốt.

Nhận được một chiếc váy đẹp đẽ đắt tiền như vậy, cô vốn không hỏi ai là người tặng là vì cô cũng đã mơ hồ đoán được.

Quả nhiên là anh Freddy.

Freddy hỏi: “Em có thích không?”

Mễ Hòa nói: “Thích.”

Cô nói: “Đẹp lắm, em còn không dám mặc.”

Freddy nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đêm nay mặc cho anh xem được không?”

Mễ Hòa nghe vậy, cô nghe thấy tiếng tim đập rất lớn của mình, cảm nhận được tình cảm không thể khống chế của mình, cô nghe thấy chính mình nói: “Được thôi.”

Cô trở về ký túc xá, mặc chiếc váy và đôi giày xinh đẹp kia vào, cô thậm chí còn không có thời gian nhìn vào gương để xem mình xinh đẹp tới mức nào.

Bởi vì khi cô xuất hiện, sự im lặng và đôi mắt nhìn cô chằm chằm của Freddy như đang toát lên sự kinh ngạc.

Anh cầm tay cô giống như đang đối xử với một cô công chúa chân chính: “Rất đẹp.”

Bình Luận (0)
Comment