Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287.

Chương 287. - Chương 287. -

Mễ Hòa cảm thấy mình như đang ở trong mơ, xung quanh là ánh sáng lấp lánh của trái tim của Ngân Hà, cô và Freddy như ngồi dưới ánh sao.

Cô nhớ rõ, có một lần cô chạm vào thứ này nên sau đó chúng mới biến thành những dải ngân hà nhiều màu sắc, lần này cô muốn lưu giữ cảnh đẹp như vậy thật lâu, cho nên không chạm vào trái tim của Ngân Hà nữa.

Nhưng cho dù cô không làm gì cả, trái tim của Ngân Hà cũng đột ngột nổ tung, từng đóa hoa tán loạn trong không trung, phát ra những tia sáng đủ màu sắc, thật sự giống như một chùm pháo hoa nhỏ nổ tung trên đầu.

Những chùm pháo hoa đang nổ tung đó không ngừng thay đổi màu sắc, vô cùng lấp lánh, nối tiếp nhau, vô cùng xán lạn.

Giống như cả dải Ngân Hà đang nổ tung trên đầu Mễ Hòa, lộng lẫy vô cùng.

Nhưng sự rực rỡ ấy cũng không tồn tại được lâu, tất cả ánh sáng đầy màu sắc rơi rụng khỏi không trung rồi dập tắt, dần dần biến mất.

Mãi cho tới khi biến thành một màu đen.

Ánh huỳnh quang trên thân cây vẫn không hồi phục.

Xung quanh tối đen như mực.

Chỉ có Mễ Hòa và Freddy, thậm chí Mễ Hòa có thể cảm nhận được tiếng hít thở của anh.

Nhưng cô vẫn nghe thấy rõ tiếng tim đập thật mạnh của mình và vô số cảm xúc đang tràn ngập trong cô.

Thậm chí cô còn không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy Freddy nói: “Ý nghĩa của loài hoa trái tim của Ngân Hà là: Sinh mệnh lộng lẫy nhưng ngắn ngủi. Dùng sinh mệnh để nở thành một đóa hoa đẹp đẽ.”

Khó khăn lắm Mễ Hòa mới tìm lại được âm thanh của mình: “Nghe có vẻ buồn nhỉ.”

Trong màn đêm đen nhánh, giọng nói của Freddy càng trầm thấp hơn, anh nhàn nhạt nói: “Đúng vậy…”

Mễ Hòa nghĩ đến những lời Freddy vừa nói, năm mười tám tuổi, vì hâm mộ Leone được người khác bắn pháo hoa để chúc mừng sinh nhật, khi ấy cô đã cảm thán: “Tốt quá đi, nhưng người ta là công chúa mà.” Cô chỉ là một người bình thường mà thôi, chưa bao giờ dám hi vọng đến chuyện xa vời như vậy.

Nhưng chỉ một câu như vậy lại được anh Freddy ghi tạc trong lòng.

Tặng cho cô một sinh nhật không thể quên như thế.

Mễ Hòa vùi đầu vào giữa hai chân.

Lúc này Freddy nói: “Nếu đã trưởng thành, chúng ta hãy uống một ít chất gây ảo giác dành cho người trưởng thành đi.”

Anh nói: “Giữa khóc và cười, em lựa chọn vị nào?”

Mễ Hòa nói: “Khóc đi ạ.”

Freddy hỏi: “Vì sao?”

Mễ Hòa nói: “Có lẽ là vì cảm động đến phát khóc.”

Sau đó, trong bóng tối, Mễ Hòa cảm nhận được bàn tay to lớn của Freddy đang xoa đầu cô, anh nói với cô: “Đồ ngốc.”

Freddy nói: “Bé Mễ Hòa của anh vẫn hợp với nụ cười hơn, không hợp với khóc.”

Mễ Hòa nghe vậy, nước mắt vô thức rơi xuống.

Cô cảm thấy may mắn vì bây giờ tối đen như mực, vậy nên anh Freddy không nhìn thấy biểu cảm của cô, cô uống một ngụm chất gây ảo giác lớn, hi vọng mình có thể say thêm một lần nữa.

Liệu có phải chỉ có khi người ta say rồi thì mới có thể to gan hơn, dũng cảm hơn không?

Freddy thấy cô uống một ngụm lớn: “Uống từ từ thôi.”

Nhưng Mễ Hòa không nói gì cả, mãi cho tới khi cô uống hết cả bình.

Sau đó Mễ Hòa hỏi anh: “Vì sao anh lại tặng em một chiếc váy xinh đẹp như vậy?”

Freddy nói: “Bởi vì anh cảm thấy khi em mặc vào sẽ rất đẹp.”

Sau đó anh nói tiếp: “Ngoại trừ váy, anh còn món quà khác muốn tặng cho em.”

Anh nói: “Em đừng nhúc nhích, để anh đeo lên cho em.”

Mễ Hòa đứng im trong bóng tối, sau đó cô cảm nhận được Freddy áp sát vào người cô, ngón tay của anh chạm vào làn da của cô, đầu tiên anh chạm vào cánh tay của cô như đang tìm kiếm vị trí chính xác, sau đó mới từ từ dịch tay lên cổ cô.

Mễ Hòa cảm thấy cần cổ ngưa ngứa, cô cảm thấy Freddy tới gần mình, sau đó hai tay anh đưa ra sau gáy cô để đeo vòng cổ cho cô, nhưng tư thế này rất giống như anh đang ôm cô.

Cô im lặng ngồi bên cạnh anh, bị hơi thở của anh bao trùm.

Cô thậm chí có hơi tham lam.

Hôm nay là sinh nhật của cô, có phải cô cũng có thể thoải mái hơn một chút không?

Bình Luận (0)
Comment