Cuối cùng, khi anh đeo vòng cổ cho cô xong, Mễ Hòa sờ sờ, hơi lành lạnh, hình như là một loại đá, cô còn hỏi: “Là cái gì vậy?”
Freddy nói: “Là một món đồ nhỏ.”
Nhưng tư thế của anh vẫn không thay đổi.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm cô như trước.
Bởi vì cô ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh như vậy khiến anh không thể kiềm chế được.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh vẫn luôn nhẫn nhịn.
Ở trong bóng tối, da thịt của cô mềm mại, thơm ngát, không lúc nào là không tỏa ra một loại hơi thở làm say lòng người, trêu chọc anh.
Anh muốn xé toạc chiếc váy anh tặng cho cô ra, muốn mạnh mẽ đè cô dưới thân, muốn mặc kệ tất cả để ở bên cô.
Nhưng mà anh không thể. Anh thậm chí còn không thể cho cô một tương lai ổn định, cũng không thể cho cô một đứa trẻ di truyền mọi đặc điểm của bọn họ.
Anh không thể cho cô được gì, ngoại trừ một đống ký ức vô dụng.
Bởi vì, anh giống như “trái tim của Ngân Hà” xinh đẹp, chỉ tồn tại trong thoáng chốc.
Nhưng trong bóng đêm, Mễ Hòa bỗng kéo tay áo của anh, Freddy cúi đầu nhìn cô theo bản năng, Mễ Hòa lại ngẩng đầu lên, sau đó, nhẹ nhàng hôn anh.
Vị trí không chuẩn, cô hôn lên khóe môi anh.
Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, Freddy…” Anh…
Nhưng chữ anh này bị nuốt hết trong miệng Freddy, bởi vì anh đè cô dưới thân, bất chấp tất cả mà hôn cô.
Cô cảm thấy anh Freddy đang đè trên người mình vô cùng nóng bỏng, vô cùng nặng nề, khi anh hôn cô, không khí trong lồng ngực cũng như sắp bị cướp hết.
Sau đó, không biết anh đã xoa bóp cặp đào của cô qua lớp váy từ lúc nào.
Bọn họ đều im lặng, màn đêm yên tĩnh.
Nhưng bầu không khí nhớp nháp khiến mọi sự tiếp xúc da thịt đều trở nên mập mờ, nóng rực như thiêu như đốt.
Thậm chí anh đã cởi cúc váy, để cặp đào kia run rẩy trong không khí se se lạnh, sau đó môi lưỡi của anh không chút khách sáo hôn lên nơi đó.
Như thể vô số lần anh từng tưởng tượng.
Cơ thể của anh có phản ứng rất lớn.
Vừa cứng vừa nóng.
Anh đã không còn lý trí nữa.
Nhưng anh vẫn tự nhủ với bản thân mình rằng, anh cần phải giữ lý trí, cần phải bình tĩnh lại.
Nhưng anh không thể làm theo những lời khuyên này, bởi vì môi lưỡi của anh, tay của anh vẫn thành thật hơn đầu óc của anh, anh không nỡ buông cô ra.
Anh không ngừng cướp lấy hương thơm ngọt ngào thuộc về cô, không ngừng xoa bóp nơi mềm mại của cô, khóa chặt cô trong lồng ngực mình.
Cứ chìm đắm đi…
Nhưng ngay sau đó, thiết bị đầu cuối của Mễ Hòa vang lên.
Hai người đều dừng lại.
Là Doro.
Mễ Hòa không mở hình ảnh ba chiều, lúc cô vẫn chưa lên tiếng, Doro đã nói: “Bác nhìn thấy định vị của cháu, Freddy, mời cháu tới gặp bác, ngay bây giờ.” Sau đó lập tức kết thúc.
Hai người bọn họ vẫn lặng im trong bóng tối.
Như thể tất cả những gì vừa xảy ra đều xảy ra trong bóng tối, không nói gì là có thể làm bừa, có thể xé rách lớp mặt nạ giả tạo thường ngày.
Sau đó, Freddy thở dài một hơi.
Lý trí của anh đã quay lại.
Mễ Hòa cảm nhận được ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu cô, nhưng sau đó anh cũng không nói gì cả, anh cởi áo khoác ra, phủ lên đầu cô, sau đó rời đi.
Mễ Hòa vùi đầu vào đầu gối, lý trí cũng dần quay trở lại với cô.
Ánh huỳnh quang trên những thân cây xung quanh cũng bắt đầu sáng lên.
Xung quanh cô rải rác rất nhiều cánh hoa và lá của trái tim của Ngân Hà, sau một lần nở rộ, trái tim của Ngân Hà khô héo, kết thúc sứ mệnh của nó.
Mễ Hòa cũng sửa sang lại quần áo, đứng lên.
Từ trước tới giờ, cô không phải là cô bé Lọ Lem, cũng không phải là công chúa.
Sinh nhật tuổi hai mươi vui vẻ.
Khi Freddy tới gặp Doro, ông ấy đã ở sẵn trong phòng sách chờ anh một lúc lâu.
Ông ấy nói: “Khi định vị của cháu ở Trái Đất, để kiểm tra đo lường tình hình của thận nhân bản nên bác mới mở lên, còn vì Mễ Hòa nói rằng cháu thường xuyên phụ đạo bài tập cho con bé nên bác mới mở lên.”
Freddy cũng không nói gì cả.
Doro nói: “Đêm nay là sinh nhật của con bé, bác nhìn thấy định vị của bọn cháu vẫn luôn ở cùng một chỗ.”
“Cháu còn nhớ những gì bác đã từng nói với cháu không? Khi cháu vừa tới Đại học liên minh các hành tinh làm giảng viên, bác đã từng nói với cháu rằng hi vọng cháu giữ khoảng cách với Mễ Hòa.”
“Nhưng cháu không kiềm chế được.”
“Nhưng rốt cuộc thì cháu và Mễ Hòa vẫn không thể, Freddy à.”
“Không, bác nên gọi cháu là, Hoàng tử điện hạ Friedrich, Công tước Lapra thân ái mới đúng.”