Sáng ngày hôm sau, lúc Mễ Hòa bò ra khỏi khoang ngủ đông thì phát hiện bản thân còn đang mặc cái váy cúp ngực viền ren kia, còn đôi giày cao gót đính đá quý thì ngã tán loạn trên mặt đất.
Mễ Hòa cởi váy ra, lau khô giày cao gót rồi bỏ chúng nó vào chung một cái hộp.
Giống như cô đang cất đi giấc mơ xinh đẹp mỹ lệ tối qua vậy, giấc mộng đẹp như vậy đáng để thỉnh thoảng lấy ra hồi tưởng một chút.
Nhưng giấc mơ thì mãi mãi vẫn là giấc mơ.
Cô bé Lọ Lem sau khi xuống khỏi cỗ xe ngựa biến mất, sau khi cởi bỏ chiếc váy ma thuật thì vẫn là cô bé Lọ Lem, cuộc sống chung quy vẫn cứ tiếp diễn.
Mễ Hòa cất hai món đồ quý giá này vào chỗ sâu nhất trong tủ, cô cảm thấy tỷ lệ bản thân sẽ mặc lại chúng trong đời có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Cô đi tắm hơi nước, hơi nước phả lên da khiến cô cảm thấy tê dại tới run lên. Sau khi cô ra khỏi nhà tắm vài bước thì tóc và cơ thể cũng đã khổ, cô mặc đồng phục thông thường vào, cầm lấy cặp sách, trở lại làm một Mễ Hòa bình thường.
Mễ Hòa đứng trước gương lập thể, nhìn thoáng qua, bỗng nhiên phát hiện trên cổ có một sợi dây chuyền. Lúc này cô mới nhớ ra đây là tối hôm qua, anh Freddy tự tay đeo lên cho cô. Bởi vì trời quá tối nên cô vẫn chưa thấy được hình dạng của nó.
Cô tháo vòng cổ xuống thì phát hiện đó là một sợi dây chuyền ngọc lục bảo vô cùng hoàn mỹ và đắt giá! Nó lộng lẫy tới mức khiến Mễ Hòa bị kinh ngạc sững sờ.
Cho dù cô không biết xem hàng cũng biết một khối ngọc lục bảo lớn như cục đường phèn thế này tuyệt đối không phải là một “món đồ nhỏ” như Freddy nói.
Hơn nữa viên đá quý này có màu xanh rất thuần khiết, xanh tới khiến người ta liên tưởng tới màu xanh ngập tràn sức sống của những ngày đầu hạ, cũng khiến Mễ Hòa nhớ tới đôi mắt xanh lam sâu thẳm của Freddy.
Dây chuyền đá quý như thế này, cho dù là ở năm trăm năm trước hay năm thứ ba trăm của lịch thiên văn đều vô cùng quý giá!
Hơn nữa, đá quý như vậy ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn càng quý giá hơn rất nhiều so với năm trăm năm trước, bởi vì tài nguyên ngọc lục bảo đã khô kiệt, không còn loại đá quý với màu sắc thuần khiết như thế này nữa!
Mễ Hòa lập tức cảm thấy món quà này nóng phỏng tay, cô vô cùng muốn lấy xuống, nhưng sau đó lại cảm thấy để trong phòng còn không an toàn bằng đeo trên người. Cô lập tức cài hết nút áo lên tới cổ, sợ bị lộ ra ngoài.
Ai da, người nghèo bỗng nhiên được mang đá quý, trong đầu không phải là nó đẹp thế nào mà là sợ rơi mất không à…
Lúc đi học, Anitta còn đặc biệt nhớ thương mà nói với Mễ Hòa: “Cua ăn ngon quá, hương vị thần tiên luôn đấy!” Cô ấy còn biểu thị với Mễ Hòa: “Tớ còn muốn ăn nữa, làm sao bây giờ?”
Mễ Hòa nói: “Khi nào được nghỉ phép cậu có thể tới Trái Đất với tớ.” Có điều nghĩ lại thì Anitta xem như “người phụ nữ lỗ mãng” trong lời của Trung tá Dương nhỉ, nếu cô dẫn cô ấy về Trái Đất thì có nguy hiểm không?
Anitta vừa nghe thấy có thể tiếp tục ăn cua thì đã hận không thể ngay lập tức tới Trái Đất với Mễ Hòa, cô ấy căn bản không nghĩ tới ở Trái Đất còn có một người cha hung dữ vô cùng yêu con.
Buổi học hôm nay bắt đầu bằng việc thầy Ngư nhận xét về thuốc dinh dưỡng tráng dương của mỗi người, mọi người đều lắng nghe rất nghiêm túc. Lúc này, mấy bạn học ngồi gần cửa nói chuyện xì xào, những bạn học nữ đó bị thầy Ngư quét mắt nhìn vài lần mới từ từ yên tĩnh lại.
Có điều trong lớp học càng ngày càng có nhiều bạn học nữ không tập trung nghe thầy Ngư giảng bài, kéo mãi mới tới giờ tan học, các bạn học nữ trong lớp đều tức tốc chạy ra ngoài.
Mễ Hòa và đám người Anitta còn chưa biết đã có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy tiếng kinh hô từng đợt ở bên ngoài phòng học.
Ngay cả lớp trưởng Trác Lam cũng đi ra ngoài, Mễ Hòa rất tò mò, cô thu dọn cặp sách xong thì cũng đi ra khỏi lớp.
Không ngờ cô lại thấy ở trong đám người có một người tóc màu xám bạc, đôi mắt màu xám xanh, trên mặt còn có một vết sẹo, thế nhưng cũng không khiến vẻ đẹp yêu nghiệt của anh Luke bị giảm đi chút nào.
“Anh Luke!”
Luke ngẩng đầu nhìn Mễ Hòa, sau đó anh ấy giống như đi đi ra từ giữa biển người, những cô gái tự động đứng dạt qua hai bên, tạo thành một lối đi nhường đường cho anh ấy.
Cho nên mặc kệ anh Luke đi tới đâu thì cũng đều sẽ trở thành tiêu điểm tuyệt đối trong đám đông.
Bỗng nhiên Mễ Hòa cảm thấy ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người cô, là một người bình thường, đây là lần đầu tiên cô bị nhiều người định hướng nhìn chằm chằm như thế…
Luke vui mừng gọi: “Em gái Tiểu Mễ ~” Sau đó dùng đôi tay to lớn của mình ôm cô vào lòng.