Bởi vì có Luke nên Hannah cảm thấy yên tâm hơn nhiều về Mễ Hòa, ngài Collins cũng đến tiễn họ, chú ấy căn dặn Luke vài câu. Nhưng khi mới nói vài câu thì Luke lập tức mất kiên nhẫn xua tay: “Được rồi, được rồi, chú đừng nói nữa, chỉ cần cháu không tùy tiện đánh người sau khi đến trường là được rồi.”
Cậu ấy lẩm bẩm: “Chỉ cần những người đó đừng quấn lấy cháu khi thấy cháu là được, cháu ghét nhất những kẻ vớ vẩn đó.”
Mễ Hòa thầm nghĩ, với khuôn mặt luôn khiến người ta cảm thấy vừa mắt khi làm ra bất kỳ biểu cảm nào của anh Luke, thì rất khó mà có thể không dẫn dụ đàn ong bướm được. Ngay cả cô, khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, cô cũng ngây người một lúc lâu, huống hồ là những sinh viên trường quân đội trẻ tuổi bốc đồng đó.
Ngài Collins nói: “Tóm lại, cháu không được vô cớ đánh người, và phải kiểm soát sức mạnh, bởi vì ở đó toàn là người bình thường.”
Khi nghe thấy lời này, Mễ Hòa nhớ rằng trường Đại học quân đội Alex không phải là trường đại học bậc nhất mà hầu như chỉ có những học sinh hàng người định hướng hàng đầu mới có thể thi đậu vào sao? Nơi đó là cái nôi của các tướng lĩnh cấp cao ở Đế Quốc, đó là một trường đại học trên đỉnh kim tự tháp mà người bình thường khó có thể với tới, vậy tại sao lại có loài người bình thường chứ?
Lúc này, ngài Collins lại dặn dò Freddy: “Nếu có chuyện gì thì cháu cứ nói với Luke, tuyệt đối đừng khách sáo.” Chú ấy suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp: “Cháu hãy chăm sóc bản thân thật tốt, dù sao trường học cũng không giống như ở nhà.”
Freddy gật đầu và nói: “Cháu biết rồi ạ.”
Sau đó, tiếng thúc giục lên tàu vang lên, Luke nói: “Được rồi, đừng tiễn nữa, chúng cháu đi đây.”
Mễ Hòa chào tạm biệt Hannah và ngài Collins lần cuối, sau đó cô đi lên tàu vũ trụ trong ánh mắt tiễn đưa của Hannah.
Sau khi lên tàu, Mễ Hòa vẫn có thể nhìn thấy Hannah và ngài Collins đứng ở phía dưới nhìn họ, Mễ Hòa cũng nhìn Hannah từ cửa sổ, cô có chút không nỡ.
Luke bước tới xoa đầu Mễ Hòa: “Đây là lần đầu tiên em rời xa người nhà sao?”
Mễ Hòa nói: “Sau này mẹ không thể ở bên em mỗi ngày nữa nên em thấy hơi buồn.”
Luke chẳng hề để ý nói: “Trên đời này, không ai có thể đảm bảo sẽ ở bên nhau mãi mãi, kể cả người thân cũng không được. Đời người mà, suy cho cùng đó là một hành trình chỉ thuộc về chính mình mà thôi.”
Luke nói với Freddy đứng bên cạnh: “Cậu nói có đúng không?”
Freddy nhìn cặp anh em con ghẻ này qua lớp mắt kính, anh hơi ngạc nhiên khi hai người này lại có thể nói về một chủ đề nhàm chán như vậy? Xem ra khi hai người về chung một gia đình mới chắc hẳn sẽ rất hòa thuận.
Anh chẳng hề có chút hứng thú với chủ đề vô bổ này, anh chỉ đáp lại bằng một cái nhìn mà không hề lên tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống, mở quyển sách trong tay ra và tiếp tục đọc.
Ngày nay, mọi người đều xem thông tin và đọc sách trên thiết bị đầu cuối, rất ít người sẽ đọc sách giấy. Mễ Hòa tò mò liếc nhìn cuốn sách mà Freddy đang đọc, kết quả cô phát hiện đó lại là một cuốn sách tiếng Anh sao?
Không đúng, đó không phải là tiếng Anh, mà là tiếng Đức!
Sau đó cô liếc nhìn trang bìa, đó là Arthur, Scho, Schopenhauer?
Vậy mà lại có người đọc sách của Schopenhauer phiên bản tiếng Đức ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn sao? Cô không có nhìn lầm chứ?
Đây không phải cổ địa cầu, đây là năm thứ ba trăm của lịch thiên văn sau năm trăm năm, ngôn ngữ ở đây là ngôn ngữ chung của Đế Quốc, tiếng Deutch, tiếng Alex; cho dù ở những tinh vực xa xôi thì cũng sử dụng tiếng Latinh cổ, nhưng Freddy lại đang đọc một quyển sách của Schopenhauer bằng tiếng Đức?
Mễ Hòa rất ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Freddy của cô cũng đã thay đổi.
Nếu một thiếu niên bình thường cầm quyển sách này, cô sẽ cảm thấy có lẽ người này đang làm màu, nhưng cô thấy Freddy nhìn chằm chằm vào quyển sách và lật giở các trang sách rất có quy luật, rõ ràng anh có thể đọc hiểu được nội dung trong đó!
Mễ Hòa giả vờ không hiểu và hỏi: “Anh Freddy đang xem sách gì vậy?”
Freddy ngẩng đầu lên nhìn cô, trả lời: “Thế giới như là ý chí và biểu tượng.”
Khi Mễ Hòa định nói tiếp thì Luke đã nói với cô: “Tên sách có phải rất kỳ lạ không? Cậu ấy lại có thể tìm được quyển sách của cổ địa cầu trong thư viện Đế Quốc, thậm chí nó còn là một loại ngôn ngữ không phổ biến của cổ địa cầu, giờ đây cũng không còn nhiều người dùng đến nó nữa.”
Mễ Hòa nói: “Anh Freddy có thể đọc hiểu được tiếng Đức đã là rất lợi hại rồi.”