Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69.

Chương 69. - Chương 69. -

Nó giống như tất cả các mùi vị đã được mở ra, hương thơm dường như ngay cả đầu óc cũng muốn nổ tung. Nó giống như pháo hoa nổ tung trong bầu trời đêm đen mịt, ngon đến mức cả người như đang bay giống như thần tiên, toàn thân đắm chìm trong hương thơm hương vị tươi và ngon.

Nghe nói sở dĩ cá vàng Lapra ngon đến vậy và đắt như vậy là bởi vì trong cơ thể của nó có một thứ được gọi là hoóc môn dầu vàng, lúc ăn loại hoóc môn này vào bụng sẽ kích thích đầu óc sản sinh một phản ứng tuyệt vời, loại phản ứng này thậm chí có thể chịu được cảm nhận của sự say mê sinh lý. Mà lúc hoóc môn này bị chích vào trong mạch máu, có thể kéo dài tuổi thọ, làm chậm quá trình lão hóa, cho nên cá vàng Lapra mới đắt như vàng vậy.

Luke và Freddy cũng nhao nhao bắt chước Mễ Hòa, gắp lát cá nhúng để ăn, sau khi lát cá mỏng nhúng vào nước đang sôi, mấy giây sau bị cuộn lại rồi sau đó nhanh chóng bị nước sôi nóng chín. Lúc này gắp ra bỏ vào trong miệng, mùi vị vừa phải làm cho hương thơm của cá bị kích thích hoàn toàn.

Luke từng ăn cá vàng Lapra nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ăn như thế này, vừa ăn vừa nói: “Ngon quá đi! Trước đây tại sao không cảm thấy nhỉ?”

Mễ Hòa nói: “Bởi vì anh thường xuyên ăn, cho nên mới không còn cảm thấy ngon nữa, cái gì thường xuyên ăn thì không còn thấy ngon nữa.”

Luke nói gắp một miếng nữa: “Không, là em có năng lực biến dở thành ngon.”

Mễ Hòa nói: “Cá vàng Lapra không phải là đồ dở, nó là thức ăn ngon nhất toàn vũ trụ.”

Luke gật đầu: “Ngon quá!”

Freddy ngồi bên cạnh vẫn im lặng không nói gì, đũa không ngừng gắp cá phi lê.

Sau khi ăn cá phi lê xong, cá nướng ở bên này cũng chín rồi, đáng tiếc là không có thì là, nếu không sẽ càng thơm hơn. Mễ Hòa rắc những gia vị đã chuẩn bị sẵn lên trên con cá, rồi bỏ lên lửa nướng lại, sau đó đưa cá cho Luke và Freddy, Freddy nhìn thấy Mễ Hòa không có liền nói: “Em ăn đi.”

Mễ Hòa nói: “Em uống canh là được rồi, em thích ăn đầu cá.”

Luke nói: “Đợi chút tụi anh lại đi bắt thêm vài con nữa, cho dù không thể dùng cần câu anh cũng có bắt được cá.”

Ba người cứ như thế ăn sạch hết ba con cá, sau khi ăn no rồi, ba người nằm trên bãi cát nhìn bầu trời màu xanh nhạt Lapra, Mễ Hòa nói: “Bầu trời của Lapra là màu xanh, màu sắc thật là đẹp, giống như đôi mắt của anh Freddy.”

Luke chọc phá cô: “Tiểu Mễ ngốc nghếch, màu xanh của bầu trời là do vấn đề của ánh sáng.”

Mễ Hòa nói: “Nhưng màu của đôi mắt anh Freddy không phải do ánh sáng.”

Nhưng Freddy không hề tham gia vào chủ đề, anh không thích đề cập đến màu mắt của anh.

Chủ đề này rất nhanh được chuyển hướng khác, ba người đứng dậy thu dọn đồ. Sau khi ăn uống no say, Freddy móc từ trong túi ra một bộ áo quần đưa cho Mễ Hòa: “Em mặc thử coi có vừa người không.”

Mễ Hòa nhìn thấy đó là một chiếc quần dài màu xanh đậm rất bình thường, chất liệu sờ vào rất trơn.

Khi Luke nhìn bộ quần áo, cậu ấy cười và nói: "Một lát em có định tàng hình không?"

Không sai, đây là một cái áo tàng hình.

Đây là một bộ áo quần trông có vẻ bình thường, chỉ sau khi ấn nút công tắc mới phản chiếu khung cảnh xung quanh trong thời gian thực. Nói một cách đơn giản, loại vải này được kết nối bằng ống kính video siêu nhỏ, khi mặc nó lên, thị giác sẽ tạo ra hiệu ứng tàng hình khi hòa vào với khung cảnh xung quanh, nhưng thực tế nó chỉ có một bộ phận che chắn thông qua hình chụp pixel phát ra trên vải mà thôi.

Sau khi Mễ Hòa mặc lên, nhìn thấy Freddy và Luke ở trước mặt cô đột nhiên biến mất, nhưng tiếng của bọn họ vẫn văng vẳng bên cạnh, sau đó còn có người xoa tóc của cô, không cần nhìn cũng biết là Luke. Mễ Hòa cũng ấn mở công tắc áo quần của cô, sau đó cô cũng hòa vào xung quanh.

Mễ Hòa “oa” một tiếng.

Đột nhiên cảm thấy, hôm nay mọi thứ đều quá thần kỳ rồi.

“Quá tuyệt vời.”

Giọng của Luke truyền trong không khí: “Tiểu Mễ ngốc nghếch, cái đồ nhà quê.”

“Hừ, dù sao em chính là đồ nhà quê đến từ Trái Đất, anh đừng ăn cơm em nấu.”

“Ai dô, anh sai rồi được chưa, em gái Tiểu Mễ là giỏi nhất.”

Cuộc nói chuyện của hai người này truyền ra ở trong không khí như vậy, nếu như bị người ta nhìn thấy cũng rất hoảng sợ, nếu như không phải trên bãi biển còn có dấu chân của bọn họ, thì bọn họ giống như âm hồn vậy.

Mễ Hòa hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Lúc này tiếng của Freddy mới truyền ra ở bên cạnh cô, hóa ra Freddy vẫn luôn ở bên cạnh cô, anh nói: “Chúng ta đi bãi biển màu vàng.”

Bình Luận (0)
Comment