Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73.

Chương 73. - Chương 73. -

Trung tá Dương vừa nhìn thấy Mễ Hòa đã lập tức nhanh chóng chạy tới đón, rồi cho cô con gái đã hơn một tháng không gặp một cái ôm của gấu.

Trung tá Dương rất to lớn, anh ấy ôm lấy Mễ Hòa thật sự đúng là một cái “ôm của gấu”, cái này khiến Mễ Hòa nhớ lại khi cô còn là đứa nhỏ, hình ảnh cha và người máy rất cẩn thận học tập tư thế ôm cô, khi đó dáng vẻ cha ôm cô trông vô cùng giống một người ngốc ôm lấy bắp ngô.

Đã nhiều năm trôi qua nhưng cha vẫn trân trọng và yêu thương cô như thế.

Trong lòng Mễ Hòa cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Mật Đường, cha nhớ con muốn chết.”

Mễ Hòa nói: “Con cũng nhớ cha.”

Cha con hai người ôm nhau thành một khối, nếu không phải Mộc Thần đứng ở bên cạnh dùng sức ho khan để kêu gọi sự chú ý của hai người họ thì không biết hai cha con còn tính ôm nhau cảm động tới khi nào.

Mễ Hòa vừa nhìn thấy Mộc Thần đã vui vẻ gọi: “Anh Thần Thần, anh cũng tới đón em sao?”

Mộc Thần như không có việc gì cả nói: “Vừa làm xong bài tập rồi nên nhàn rỗi nhàm chán, mới đi với chú tới trạm không gian sao Thổ để mở mang kiến thức một chút.” Cậu ta nghiêm túc nói bừa.

Mễ Hòa lại vui mừng ôm lấy Mộc Thần, cơ thể mềm mại của cô khiến cả người Mộc Thần căng cứng lại, gương mặt trắng nõn của cậu ta cũng trở nên đỏ bừng: “Mễ Hòa ngu ngốc, em là con gái, không thể tùy tiện ôm con trai được.”

Trung tá Dương tách hai người ra, dịu dàng nói với con gái: “Con gái ngoan, anh Thần Thần của con nói rất đúng, con trưởng thành rồi, không thể tùy tiện ôm người đàn ông khác.” Đương nhiên, ôm cha thì có thể, ôm người đàn ông khác thì không được!

Nếu Luke còn ở đây thì cậu ấy nhất định có thể hiểu được tâm tình sâu xa của người cha Trung tá Dương lúc này.

Trung tá Dương và Mộc Thần vô cùng nhiệt tình chào đón Mễ Hòa trở về. Lúc ở trên phi thuyền, Mễ Hòa bẻ ngón tay đếm quà mình mang về cho mọi người: “Con ở bờ biển nhặt cho cha một san hô giống như thanh kiếm nhỏ, khi nào về nhà con sẽ nhờ anh Thần Thần dùng máy mài và đánh bóng xử lý một chút.”

Mộc Thần nghe thế thầm nghĩ sao lại chỉ có quà cho Trung tá Dương mà không có của cậu ta?

Ngay sau đó Mễ Hòa nói: “Em chọn cho anh Thần Thần san hô màu xanh xanh lam, giống như đám mây vậy, em cảm thấy nó đẹp vô cùng, còn có rất nhiều...”

Trong chớp mắt Mộc Thần cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, cậu ta đi bên cạnh Mễ Hòa, nghe cô ríu ra ríu rít kể những chuyện cô đã trải qua ở Mars và hành tinh Lapra.

Trung tá Dương vẫn luôn tràn ngập tình yêu thương, anh ấy hiểu rõ con gái mình hơn ai hết, tuy rằng Mễ Hòa chỉ là một con người bình thường, nhưng là một áo bông nhỏ vô cùng ấm áp. Từ nhỏ cho tới lớn, có rất ít người không thích cô, cho dù cô đi tới nơi có rất nhiều người định hướng như Mars, Mễ Hòa cũng có thể sống ngày càng tốt hơn.

Mộc Thần nghe xong Mễ Hòa kể những điều kỳ diệu cô đã trải qua ở Lapra, cái gì mà bút in lên sắt thép, áo tàng hình pixel, còn có cá nhỏ phát sáng trên bờ biển vàng… Tất cả đều là những thứ cậu ta vô cùng ngóng trông. Nhưng khi nghe cô nói cái gì mà anh Luke, anh Freddy, những người anh gì gì đó đều đã trải qua quá trình xác nhận thân phận sao? Mễ Hòa sao có thể tùy tiện cùng những người xa lạ này cắm trại ở bãi biển chứ? Vô cùng không an toàn.

Mễ Hòa chợt nhớ tới lúc nãy Freddy tặng cho cô một cặp cá vàng Lapra, cô khoe khoang với hai người: “Thiếu chút nữa con quên mất, anh Freddy còn tặng con một cặp cá vàng Lapra nhỏ. Anh Thần Thần mau đến xem, chúng nó sẽ sáng lên đó!”

Mộc Thần nhìn vào trong cái thùng nhỏ, quả nhiên thấy hai con cá nhỏ lớn bằng cỡ bàn tay, trên người nó chớp lóe một chút ánh sáng.

Mễ Hòa có chút tiếc nuối nói: “Không sáng được như khi em nhìn thấy nó trên bãi biển vàng, chúng nó càng lớn thì ánh sáng chớp lóe càng nhạt, tới sau cùng chỉ còn màu vàng ở lớp da cá bên ngoài thôi.”

Mộc Thần nhìn hai con cá nhỏ, trong lòng thầm nghĩ tương lai cậu ta cũng muốn dẫn Mễ Hòa đi Lapra!

Phi thuyền rất nhanh đã về tới căn cứ Trái Đất, đám người Mễ Hòa túi lớn túi nhỏ về nhà, cô mới vừa rửa mặt chải đầu xong, Doro đã tới đây. Ông ấy giống như trước kia, hỏi Mễ Hòa: “Hannah không về sao?” Sau đó ông ấy nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, nói: “Xem ra cháu ở Mars cũng không tệ lắm.”

Mễ Hòa thấy Doro thì vô cùng vui mừng mà đi tới ôm lấy ông ấy, bây giờ cô đã cao một mét sáu, ôm lấy Doro thật giống như ôm một con búp bê lớn vậy, cô cười hì hì nói: “Doro, cháu còn mang quà về cho bác.”

Bình Luận (0)
Comment