Mễ Hòa vô cùng cảm động sau khi nghe Doro nói những lời này với mình, ông ấy thật sự đã xem cô là con ruột của mình nên ông ấy mới nói vậy, Mễ Hòa ôm chặt lấy Doro như lúc cô còn nhỏ, cô cúi đầu hôn lên cái đầu đỏ ửng hình bầu dục của Doro: “Dodo là tốt nhất.”
“Bác lo lắng cho tương lai của cháu, sốt ruột cho cháu vì cháu sinh ra là một người bình thường, Dodo là tốt nhất.” Khi cô nói những lời đó thì nước mắt của cô đã tuôn rơi.
Cha, mẹ và Dodo của năm thứ ba trăm lịch thiên văn thực sự rất tuyệt vời.
Cho dù ở đây không có những thứ cô quen thuộc, không có đồ ăn ngon, người thân và bạn bè thân thuộc, mà chỉ có những động thực vật biến dị, dịch dinh dưỡng có vị giun đất quái lại, thậm chí đến thành tích học tập của cô cũng từ học sinh xuất sắc thành một học sinh kém.
Tuy nhiên, cô có thể quen biết với mọi người là một điều thật sự rất tuyệt.
Doro: “Này, cháu đừng khóc mà.” Ông ấy tay chân luống cuống lau nước mắt cho Mễ Hòa.
Mễ Hòa vừa khóc vừa cười, nói: “Dodo là tốt nhất!”
Cô nói tiếp: “Cháu sẽ học hành thật chăm chỉ!”
Kể từ đó, thái độ học hành của Mễ Hòa đã nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, nghiêm túc đến mức khiến Mộc Thần cảm thấy người mà cậu ta quen biết hiện giờ là Mễ Hòa giả: “Tại sao gần đây em lại chăm chỉ đến vậy?”
Mễ Hòa làm bộ làm tịch nói: “Em cũng lớn rồi, em phải lên kế hoạch thật tốt cho tương lai.”
Mộc Thần nhìn khuôn mặt baby face còn hơi mũm mĩm của Mễ Hòa, cậu ta thầm nghĩ: Được thôi, học hành chăm chỉ là chuyện tốt.
Mễ Hòa đã học hành chăm chỉ rồi, nhưng những gì Doro hứa với Mễ Hòa cũng rất rõ ràng. Chẳng mấy chốc, ông ấy đã hoàn thành việc phân tích dữ liệu của cát Lapra, giáo sư Doro làm việc rất đáng tin cậy, ông ấy thậm chí còn đưa cho Mễ Hòa một bản phân tích thành phần tương tự. Mễ Hòa nhìn những dữ liệu chuyên nghiệp đang không ngừng nhấp nháy trong thiết bị đầu cuối, cô lộ vẻ mù chữ ngẩng đầu lên nhìn Doro.
Doro nói: “Nói một cách đơn giản, ở một nơi nằm dưới biển sâu của Trái Đất có thành phần cát tương tự với nơi này, cháu không cần phải luôn mua cát Lapra trên Tinh Võng nữa, mà cháu cũng có thể đào được loại cát tương tự trên Trái Đất.”
Mễ Hòa hơi do dự: “Như vậy sẽ không làm chết con cá chứ?”
Doro không vui, một giáo sư vĩ đại như người ta nói như vậy là để lại đường lui, chứ không có nghĩa là mất uy tín.
Mễ Hòa vội vàng nói: “Dodo là tốt nhất!”
Doro hừ hai tiếng: “Cháu cứ luôn dùng lời để dỗ dành bác, cái con nhóc loài người này!”
Cho dù bị quở trách, nhưng Doro vẫn dẫn Mễ Hòa đến nơi ông ấy đã nói để đào cát, và có người đồng hành là Mộc Thần bị lôi đi.
Tàu ngầm bong bóng lặn xuống độ sâu mà Mễ Hòa chưa từng tới qua, ở đó tối om, nhờ vào ánh sáng từ tường ngoài của tàu ngầm mới có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh. Mễ Hòa nhìn thấy cách đó không xa có một loại cỏ nước trông giống như rong biển vậy, lắc lư theo dao động của nước biển, Mễ Hòa nuốt nước bọt nghĩ đến mùi vị của món rong biển trộn, thế là cô muốn đưa tay đi hái một miếng rong biển.
Nếu không phải Mộc Thần đã kéo cô lại thì Mễ Hòa suýt nữa đã hái được rong biển, nhưng ngay khi hai người vừa cử động thì rong biển đó lập tức tỉnh dậy.
Tại sao lại nói là tỉnh dậy? Bởi vì trên rong biển có đầy những con mắt, chúng đồng loạt mở ra, khiến Mễ Hòa sợ đến lùi lại hai bước.
Mộc Thần trong bộ bảo hộ dùng hình dạng miệng nói ra một câu: “Mễ, Hòa, ngốc, nghếch.”
Mặc dù cậu ta nói cô một cách chê bai, nhưng sau đó cậu ta vẫn luôn nắm lấy cô.
Cũng may loại cá rong biển biến dị này không có tính tấn công gì cả, Doro thậm chí còn nhân cơ hội giảng dạy cho hai người, thiết bị đầu cuối trên cổ tay của ông ấy lóe lên, một hình chiếu nhỏ lập tức xuất hiện trong biển sâu, không ngờ trên đó là một đoạn giới thiệu sơ lược của loài cá rong biển này, bên dưới có một hàng chữ: Loài cá này sử dụng dòng điện giật trên bề mặt da để gây ra những đòn chí mạng cho kẻ thù.
Mễ Hòa có cảm giác mình đã đánh một vòng ở cổng địa ngục, cô một lần nữa sâu sắc thấy rằng những động thực vật biến dị gì đó ở năm thứ ba trăm lịch thiên văn rất nguy hiểm!