Sau khi một đàn cua ác ma khác lại tản đi mất, chỗ chúng nó rời đi để lộ ra một mảng cát màu trắng, Doro viết trên hình chiếu của thiết bị đầu cuối: “Chính là nơi này, hai đứa lấy loại cát này đi.”
Mễ Hoà còn hỏi thêm: “Đây là cái gì ạ?”
Doro trả lời: “Đây là nơi làm tổ của cua ác ma, chúng nó cũng là một giống loài xem hạt cát vi sinh vật như đồ ăn của mình. Nhưng mà loại cát này bởi vì có thêm vỏ cua bị sau khi lột ra nên có một vài thành phần rất giống với cát ở Lapra. Trong toàn Trái Đất, cháu chỉ có thể tìm thấy loại cát này ở đây thôi.”
Mễ Hoà gật gật đầu, sau đó đào rất nhiều cát với Mộc Thần, còn bắt thêm thật nhiều con cua, lúc này mới quay về.
Bởi vì mang theo quá nhiều đồ vật, dây thừng kéo bọn họ đã bị kéo căng, nhưng cũng may công nghệ cao ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn khiến cho nó vô cùng rắn chắc, kéo được bọn họ trở về.
Lúc đi lên tàu ngầm bong bóng, Mễ Hoà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trên, lập tức bị hấp dẫn bởi phong cảnh trên đỉnh đầu.
Đó là phong cảnh như thế nào?
Nước biển sâu thẳm sáng lên bởi ánh sáng phát ra từ tường ngoài của tàu ngầm. Nước biển hiện lên màu xanh nhạt, có rất nhiều cá đang bơi qua bơi qua vùng ánh sáng của tàu ngầm. Cá hồi răng kiếm có thân mình thẳng tắp, lúc bơi cũng thẳng tắp như vậy, cực kỳ dễ nhận biết. Da cá mú phản xạ lại ánh sáng của tàu ngầu, ở chỗ sâu thẳm này lấp lóe đốm sáng nho nhỏ loang trong nước, thật sự giống như ngôi sao trên bầu trời đêm. Mà ở nơi xa hơn một chút thì biển sâu trông càng u ám hơn, Mễ Hoà thậm chí không thấy rõ con nào đang bơi trong nước biển, chỉ ngẫu nhiên thấy có một bóng cái bóng màu đen lớn bơi vụt qua, có vẻ là một con cá đuối ó có nhiều miệng.
Cảnh tượng này giống như toàn bộ đại dương đang phủ lên trên người bọn họ. Cảm giác kỳ diệu khiến Mễ Hoà nhớ tới lúc còn ở Mars, khi cô và Freddy, Luke cùng nhau nhìn lén Hannah và Ngài Collins xem mắt, trong khoang thuyền thực tế ảo, cảnh tượng giả lập lúc đó cũng là biển sâu thăm thẳm như thế này, chung quanh có bầy cá bơi qua bơi lại giống như trong truyện đồng thoại.
Nhưng cảnh tượng lúc này lại càng chân thật hơn, người không thật sự chứng kiến cảnh tượng này thì rất khó có thể tưởng tượng được cảm giác này. Đứng ở trong biển sâu tối tăm, nước biển đè ở trên người mình, cá và các loại động vật trong biển đều bơi ở trên đỉnh đầu mình, ngẩng đầu không thể nhìn thấy điểm đích, cảm giác này sẽ khiến cho mỗi người đều cảm thấy con người thật sự cực kỳ nhỏ bé.
Mộc Thần cũng theo ánh mắt của Mễ Hoà mà nhìn thấy được phong cảnh như vậy, cậu ta yên lặng đưa cho Mễ Hoà một cây bút quay phim ba chiều. Mễ Hoà nhìn thấy cây bút thì rất kinh ngạc, tự hỏi anh Thần Thần giàu lên từ khi nào vậy, còn có thể mua được loại bút quay phim ba chiều này?
Sau khi Mễ Hoà ấn bút chụp mấy tấm ảnh xong thì cùng với Doro và Mộc Thần kết thúc hành động trong biển sâu lần này.
Nhưng mà, rất nhiều năm sau, khi Mễ Hoà hồi tưởng lại những gì đã trải qua lúc ấy, ấn tượng sâu sắc nhất ngược lại chính là cảnh tượng cuối cùng này và cảm giác của cô vào lúc đó.
Sau khi về đến nhà, Mễ Hoà thay cát cho hai con cá vàng Lapra trước. Khi hai con cá bắt đầu dùng miệng bới cát lên để tìm kiếm đồ ăn, cô lập tức cảm thấy sau này bản thân có thể tiết kiệm được một chút tiền rồi.
Sau đó cô bắt đầu xử lý những con cua mang về từ biển sâu, kết quả phát hiện mấy con cua này đều giả dạng làm đá cuội, cô dùng ta gõ gõ cũng không thấy chúng nó biến hình.
Nhưng thân là người của triều đại trước, chẳng lẽ đồ ăn giả chết thì cô sẽ không ăn sao?
Cô lập tức lấy nồi ra, cho chúng nó vào hấp, bởi vì chưa từng ăn loại cua này nên cô còn cố ý hấp lâu hơn bình thường một lúc nữa.
Chờ đến khi Trung tá Dương về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng của cua. Mễ Hoà còn mời một nhà Muller qua nhà mình ăn cua, nhưng lúc mời Doro thì bị ông ấy từ chối. Bởi vì thân là một người Alex, ông ấy cần phải tuân thủ truyền thống của Alex là không ăn đồ ăn của con người.
Năm đó người Alex vì muốn bày tỏ sự bất mãn của mình đối với chuyện Đại đế Mars xâm chiếm tinh cầu Alex nên đã quyết định tiến hành chuyện không ăn đồ ăn của con người để kháng nghị. Hành động này sau này lại dần dần trở thành một truyền thống của riêng người Alex.
Khi Mễ Hoà biết được do lý do dẫn tới việc Doro không chịu ăn đồ ăn của con người thì thật sự rất cạn lời. Cô cảm thấy người Alex thông minh như vậy lại chẳng thèm nghĩ một biện pháp tàn nhẫn độc ác nào khác để đối phó với con người, ngược lại dùng phương thức tổn hại bản thân như thế này để kháng nghị. Mễ Hoà không thể nào hiểu được chuyện này, giống như khi còn nhỏ, cô nghe chuyện Gandhi tuyệt thực nhằm kháng nghị với chính phủ vậy.
Nhưng mà khi tuổi tác tăng lên, trải nghiệm cũng nhiều thêm, Mễ Hoà lại cảm thấy người Alex chính là chủng tộc cấp cao yêu chuộng hòa bình nhất trong vũ trụ này. Người ta không phải là không có biện pháp để chống lại con người, nhưng mà chung quy bọn họ vẫn quyết định buông tha cho con người - chủng tộc có vẻ vô cùng ngu xuẩn khi so sánh với người Alex.