Vào buổi tối, ngoại trừ ăn phần cua của bản thân, ngài Muller và Trung tá Dương còn phụ trách bóc vỏ cua cho Mễ Hoà và bà Muller, bởi vì vỏ của loại cua ác ma này cứng giống như đá cuội vậy.
Quá trình ăn hơi gian nan một chút, hơn nữa sau khi bóc vỏ thì thịt ở bên trong cũng rất ít, gần như một con cua cũng chỉ được có tầm có hai miếng thịt nhỏ, nhưng mọi người lại ăn cực kỳ vui vẻ.
Sau đó Mễ Hoà cố ý mua một loại thức ăn vô cùng nổi tiếng của tinh cầu Alex trên Tinh Võng, gọi là Lô Lô. Trong mắt của Mễ Hoà, cô cảm thấy Lô Lô này có ngoại hình hơi giống với lợn con, cô lập tức coi nó trở thành lợn con của tinh cầu Alex, sau đó chọn cách nấu chín nó tương tự với phương pháp hầm thịt heo.
Cô chỉ sử dụng mật ong, nước tương, hành tây hầm với những miếng thịt Lô Lô cắt khúc, bởi vì không biết người ngoài hành tinh như Doro có thể ăn cay được không, Mễ Hoà cũng không dám nấu vị, lựa chọn nấu có mặn có ngọt cho bảo đảm.
Mễ Hoà muốn tặng một kinh ngạc vui mừng lớn cho Doro, lại đúng lúc đến ngày Quốc Khánh mỗi năm một lần của Đế Quốc, cô dứt khoát nấu một bữa liên hoan, bắt đầu ra tay chuẩn bị làm sủi cảo.
Thứ đồ ăn như sủi cảo này đã dần dần biến mất khỏi tầm mắt của nhân loại vào năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, nhưng Trung tá Dương thân là một người mang huyết thống Châu Á, người gốc phương Đông thì cực kỳ thích những món ăn ngon truyền thống này. Anh ấy nói: “Năm mươi năm trước, bà nội con thích làm cái này cho cha ăn, đáng tiếc sau khi bà ấy qua đời thì không còn ai làm cho cha nữa.”
Năm mươi năm trước…
Mễ Hoà bày tỏ: Cha, cha bại lộ tuổi rồi.
Đối với một nhà Muller mà nói thì sủi cảo vẫn là một thứ gì đó rất mới mẻ, bà Muller còn tới giúp Mễ Hoà gói nó nữa. Nhưng mà người máy bên cạnh sau khi xem hai người làm được vài lần thì tự động học xong động tác, bất kể là cán vỏ hay là gói nhân, bọn chúng đều có thể làm ra được một mẻ sủi cảo chỉnh tề giống nhau như đúc.
Tuy rằng Mễ Hoà gói nhân cũng tốt lắm, nhưng cô vẫn cảm thán giấc mơ mở một tiệm cơm nhỏ vào năm thứ ba trăm của lịch thiên văn thật sự là không dễ dàng mà. Coi như bỏ qua chuyện chỉ số thông minh của người định hướng đã có thể nghiền áp người bình thường, nhưng giờ ngay cả người máy cũng có trí tuệ như vậy.
Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, Mễ Hoà dùng lý do muốn nhờ Doro giảng bài tập để lừa ông ấy tới đây, sau đó, ngay thời điểm ông ấy xuất hiện thì cô bê thịt Lô Lô đã được hầm với mùi hương bay khắp phòng lên, nói: “Dodo, cháu cố ý nấu cho bác này!”
Doro nhìn một đĩa thịt Lô Lô đỏ rực ngầy ngậy trên đĩa, mùi hương toả ra từ thịt Lô Lô làm ông ấy ngửi một cái thôi đã cảm giác dạ dày mình quặn lên, ông ấy uống thuốc dinh dưỡng nhiều năm rồi vẫn không thể nhịn được mà nuốt nước miếng.
Mễ Hoà nói: “Đây là Lô Lô của tinh cầu Alex mà cháu cố ý mua từ trên Tinh Võng, gia vị thì sử dụng một vài loại thực vật do phòng thí nghiệm nghiên cứu ra. Bởi vì đây là thứ do bác tự trồng cho nên hẳn cũng không xem như là “đồ ăn của nhân loại” đúng không ạ?”
Cái đầu to hình quả trứng màu đỏ của Doro ngẩng lên nhìn cô, ông ấy chớp chớp mắt, gương mặt đỏ rực khiến người ta không nhìn ra được sắc mặt của ông ấy. Nhưng mà Mễ Hoà đã lớn lên bên cạnh ông ấy từ nhỏ, biết ông ấy hẳn là đang rất vui mừng, cô còn cố ý đưa cho ông ấy một bộ dụng cụ ăn uống siêu nhỏ đã chuẩn bị từ trước, rồi nói: “Cháu vẫn thường mang lại phiền phức cho bác, hiện tại cháu đã trưởng thành rồi, cũng có thể bắt đầu quan tâm bác.”
Doro lại cúi thấp đầu xuống như thể đang nhìn đồ ăn trước mắt, cũng tựa như đang điều chỉnh lại cảm xúc, cuối cùng vẫn nói câu cửa miệng mà ông ấy thường xuyên nói với Mễ Hoà: “Con nhóc ranh mãnh nhà cháu…”
Bữa cơm này, mọi người ăn uống thật sự rất vui vẻ, Trung tá Dương ăn sủi cảo, lớn tiếng ồn ào nói: “Ăn ngon như vậy, nhất định là do bé con ngọt ngào nhà tôi gói rồi.”
Bà Muller ở bên cạnh đáp lại một câu: “Rất xin lỗi Trung tá Dương, cậu đã đoán sai rồi, là người máy nhà các cậu gói.”
Trung tá Dương: “Ồ, vậy sủi cảo mà người máy kia gói ăn cũng ngon như Mễ Hoà gói vậy.”
Mộc Thần ở bên cạnh vẫn luôn cúi đầu ăn, bởi vì trước khi vào bàn ăn cậu ta đã hỏi rõ, sủi cảo mà Mễ Hoà gói thiên về hình tròn nhiều hơn, không giống với loại sủi cảo mà người máy đã gói.
Mọi người ăn vô cùng vui vẻ, chỉ có Mễ Hoà cảm thấy dấm chấm ăn với sủi cảo, thậm chí là nước tương dùng khi hầm Lô Lô cô cũng đều không thể ăn được.
Sau bữa cơm kia, Mễ Hoà bắt đầu quyết định trồng đậu nành.
Nhưng mà đậu nành của năm trăm năm trước còn là loại chuyển gen, thì đậu nành biến dị của năm trăm năm sau đã thay đổi đến mức mẹ ruột nó cũng không nhận ra.