Ban đêm, trong căn phòng tối tăm của từ đường Bạch gia, Bạch Linh Miểu tay cầm một chiếc đèn l*иg, trong tay nhẹ nhàng vuốt ve mấy bài công pháp của Bạch Liên Giáo, trong mắt hiện lên một tia khao khát.
"Ngươi nói xem, nhiều thứ tốt đẹp như vậy, liệu có giải quyết được phiền phức của tiên gia trong chúng ta không?"
Nhị Thần đeo khăn trùm đầu màu đỏ sau lưng nàng, lặng lẽ đi theo như một cô hồn.
Nhị Thần suy nghĩ một hồi, trong đầu nàng hiện lên một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa quỷ dị.
"Lý sư huynh nói chúng ta có thể tìm Đại Phiếu để cân bằng."
"Đúng là hắn có nói, nhưng chỉ nói sướt qua như vậy, chỉ dựa vào một cái tên, bảo chúng ta tìm kiểu gì?"
Bốn dòng nước mắt trong veo to nhỏ khác nhau thấm ướt khăn trùm đầu màu đỏ của Nhị Thần, một cảm giác nhớ nhung mãnh liệt tràn ngập trong trái tim nàng.
"Ta nhớ hắn..."
Nghe xong lời này, trái tim Bạch Linh Miểu có hơi chùng xuống.
"Lại nhớ! Suốt ngày chỉ biết nhớ! Không có hắn ngươi sẽ chết sao?"
"Dáng vẻ khóc sướt mướt của ngươi bây giờ, chẳng khác gì lúc ngươi đòi tự sát trong từ đường năm đó, thấy là muốn tức điên lên!"
Nhị Thần nghẹn ngào một lúc, từ trong ngực lấy ra một mảnh ngọc bội màu trắng, nhẹ nhàng vuốt ve, nó vốn là do Lý Hỏa Vượng tặng cho nàng, vốn là muốn đổi để làm lộ phí, nhưng kết quả đã về đến nhà rồi, nhưng miếng ngọc bội này vẫn chưa được tiêu.
Bạch Linh Miểu vừa đi vừa nói:
"Ngươi không nhận ra rằng, bây giờ chúng ta không thể nhúng tay vào những chuyện xung quanh hắn nữa sao? Nếu ngươi muốn báo thù cho cha mẹ mình, hãy gϊếŧ kẻ thù gϊếŧ cha này đi, vậy là ngươi có thể đến bên cạnh hắn, ôm đùi hắn."
Nói xong lời này, Bạch Linh Miểu đột nhiên cảm thấy phía sau không có động tĩnh gì nữa, sau đó từ trong góc tối này vang lên một tiếng khóc nỉ non. Nghe thấy giọng nói này, Bạch Linh Miểu lập tức trợn tròn mắt, tiếp tục tuần tra toàn bộ căn phòng tối.
Sau một hồi nhìn vào cơ nghiệp mà Bạch gia để lại cho mình, Bạch Linh Miểu thực sự trông mà thèm, nàng thuận tay cầm lấy một cuốn sách và lật đọc thử. Nàng cố gắng đọc, nhưng nội dung bên trên quá phức tạp đối với nàng bây giờ.
Trong khi nàng xoa bờ vai mỏi mệt, ở bên cạnh lóe lên một tia ánh sáng yếu ớt, thu hút sự chú ý của nàng.
Bạch Linh Miểu kinh ngạc nhìn sang, phát hiện trên tủ là một đóa Bạch Liên Hoa rất lớn, lúc này nó không còn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ đều đều như trước, mà nhấp nháy một ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Bạch Linh Miểu tò mò đi sang để nhìn kỹ, nhưng không có chút manh mối nào.
Về chuyện tại sao lại đặt thứ này ở đây, Bạch Lnh Miểu cũng không biết lý do, nhưng nếu có thể cất giấu ở nơi khuất nẻo như vậy, thì đóa Bạch Liên Hoa này hẳn là rất quý giá.
Tuy nhiên, theo suy đoán của nàng, nàng cảm thấy nó có liên quan gì đó đến Vô Sinh Lão Mẫu, theo bản dịch trước đó thì phép thần thông của Bạch Liên Giáo đều do Vô Sinh Lão Mẫu ban tặng.
"Tại sao nó lại nhấp nháy? Nó đang dự báo điều gì đó chăng?"
Đột nhiên một bàn tay vỗ vào vai Bạch Linh Miểu, nàng quay đầu lại thì thấy Nhị Thần đang ngẩng đầu nhìn lên bức tranh trên tường.
Bạch Linh Miểu cũng ngẩng đầu nhìn lên đó, đôi con ngươi hồng hồng khẽ mở, chỉ thấy đóa Bạch Liên Hoa do sáu con lừa trắng nâng lên bắt đầu chồng chéo lên nhau, bởi vì độ dày của bông hoa quá lớn, nên không nhìn ra được là Bạch Liên Hoa nữa, mà trông giống như một củ hành tây rỗng tâm. Đột nhiên, một âm thanh thông kinh kỳ lạ phát ra từ phía bên trái, bao trùm tất cả mọi thứ.
"Đại kiền cam lộ giới, thanh hoa trường nhạc môn, đông cực diệu nghiêm cung vạn chân hoàn củng nội, cửu sắc liên hoa tọa, bách ức thụy quang trung ngọc thanh linh bảo tôn, hạo kiếp thùy từ tế, thất bảo phương khiên lâm, ứng hóa huyền nguyên thủy."
Trong âm thanh thông kinh này có đàn ông, đàn bà, cả già cả trẻ, bọn chúng không ngừng chồng chất lên nhau, biến thành một loại âm thanh kỳ dị nào đó.
Loại âm thanh phạm âm này tràn vào trong tai khiến Bạch Linh Miểu không ngừng run rẩy, thậm chí nàng còn cảm thấy nguyên khí trong lòng sắp bị tiêu tán.
"Không chỉ sát khí, còn có thập tình bát khổ của ta!"
Trên mặt Bạch Linh Miểu hiện lên đủ loại cảm xúc, nàng chật vật giãy dụa.
Gần như là bản năng, Bạch Linh Miểu ôm lấy Bạch Ngọc Liên Hoa, và sau khi ánh sáng lập lòe bao trùm toàn thân mình, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
May mắn thay, cảm giác này đến rồi đi nhanh chóng, cũng kéo dài quá lâu, đến khi Bạch Linh Miểu vẫn chưa thôi hoảng sợ, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên bức bích họa, nàng phát hiện bức bích họa Bạch Liên Hoa được sáu con lừa trắng nâng trên bức tường lúc này đã biến thành Tịnh Đế Liên.
---
Lý Tuế nắm lấy đôi mắt của mình rồi chui ra ngoài khỏi các lỗ rún của cha mình, lén lút nhìn ra bên ngoài. Vừa nãy có người đang hát thứ gì đó, nàng còn tưởng rằng có người đến, kết quả không có gì cả.
"Cha, tại sao chỉ nghe thấy tiếng người mà không thấy ai cả vậy? Người đó ở kia sao?"
Câu hỏi của Lý Tuế không nhận được câu trả lời, nàng không khỏi lo lắng:
"Cha à, có phải ngươi đang trách ta không?"
Lý Tuế cảm thấy chuyện này cũng không thể trách mình được. Nàng thật sự không ngờ sẽ có hai người cha, một người có đầu và một người không có đầu.