Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 671 - Chương 671: Hồi Sinh

Chương 671: Hồi Sinh Chương 671: Hồi Sinh

Mình không thể nghe được mệnh lệnh của người cha có đầu, từ trong cơ thể của người cha không đầu đi đến chỗ của người cha có đầu cũng là chuyện tình hữu khả duyên.

Nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng căn bản không có thời gian để ý tới Lý Tuế, hắn nghi ngờ nhìn về phía Thượng Kinh. Hắn có thể chắc chắn tiếng tụng kinh cổ quái kia là từ phía Thượng Kinh truyền tới.

Lúc vừa bắt đầu, hắn còn tưởng rằng đó lại là ảo giác của mình, nhưng sau khi thấy có mấy người dân ôm đầu đau khổ lăn lộn, Lý Hỏa Vượng mới biết chuyện này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Khoảng cách từ chỗ của mình đến Thượng Kinh xa như vậy mà cũng có thể cảm giác được, đủ biết phạm vi của lần này lớn như thế nào.

"Chắc chắn Thượng Kinh đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, ta không thể chờ thêm nữa, phải nhanh chóng trở về thôi. Có phải Giám Thiên Ti bắt đầu tiến hành vây quét Tọa Vong Đạo rồi không?”

Lý Hỏa Vượng bắt đầu đi bộ trở về, nhưng đi mãi đến đêm khuya mà hắn vẫn chưa tới được Thượng Kinh. Không còn cách nào khác, dù sao lúc đi thì hai tay trống trơn, nhưng khi trở về thì lại nhiều thêm một bộ thi thể nặng trịch.

Dù không có đầu nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không thể quên được bản thân mình là Tâm Tố. Chờ đến khi tìm được phương pháp luyện Tâm Tố, lúc đó chắc chắn thi thể của mình sẽ có chỗ trọng dụng rồi.

Sau khi cơ thể mình khô hết máu thì xát đầy muối hạt từ trong ra ngoài, cách chống thối rữa đơn giản đã hoàn thành rồi.

Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn bầu trời mùa đông, hắn thở hổn hển lau mồ hôi trên mặt. Lý Hỏa Vượng đặt thi thể trên lưng xuống, xoay người đi vào trong rừng tìm củi đốt.

Mới qua tết không bao lâu, thời tiết vẫn còn rất lạnh, buổi tối ngủ mà không có lửa đốt thì không được, rất dễ bị bệnh.

Khi Lý Hỏa Vượng lấy Tử Tuệ kiếm chặt cành, từng hạt màu trắng chậm rãi rơi từ trên trời xuống. Tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết đầu tiên mà hắn thấy từ khi đến thế giới này. Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn mặt trăng Bạch Mao lúc ẩn lúc hiện, động tác của hắn cũng nhanh hơn. Phải chặt nhiều cành cây hơn một chút, chắc chắn đêm nay trời sẽ càng lạnh hơn.

Lý Hỏa Vượng liên tục ma sát dao đánh lửa tạo thành từng đốm lửa nhỏ, nhưng khi đốm lửa nhỏ được đưa vào bên trong những nhánh cây nhỏ thì không cháy nổi. Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn trực tiếp lấy một cuốn Lão Hoàng Lịch từ trong ngực ra.

Lại đánh thêm mấy hồi lửa nữa, Lý Hỏa Vượng ném cuốn Lão Hoàng Lịch đã bị cháy vào trong đống củi, đống củi lập tức bắt lửa. Khi ánh lửa màu cam chiếu đỏ khuôn mặt và tay của Lý Hỏa Vượng, hắn lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lý Hỏa Vượng xích người lại gần đống lửa, sau đó lưng đối lưng dựa người vào thi thể không đầu kia chậm rãi nhắm mắt lại:

“Này, đạo sĩ, để ta nói cho ngươi một chuyện này.”

Hòa thượng ảo đột nhiên đến gần nói.

"Ta mệt rồi, ngày mai đến Thượng Kinh còn có một đống việc phải làm nữa, có chuyện gì thì để ngày khác rồi nói sau đi.”

"Không phải, ngươi còn nhớ tiểu tử không có da mặt gọi là Hồng Trung kia chứ? Ta nghe hắn nói ngươi có thể biến giả thành thật? Đó có phải thật không?”

Lý Hỏa Vượng chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía cái đầu hói sắp đến gần mình.

Hòa thượng xoa xoa tay, vẻ mặt có chút mong đợi nói:

“Vậy có phải có thể...nói không chừng...có thể...sau này ngươi cũng có thể biến mấy người chúng ta thành người thật không?”

“Cái gì? ”

Lý Hỏa Vượng lập tức không còn cảm giác buồn ngủ nữa, hắn chợt ngồi dậy nhìn những ảo giác xung quanh mình, Bành Long Đằng, Hồng Trung, Kim Sơn Trảo, hòa thượng.

Lý Hỏa Vượng nghi hoặc, hắn lập tức nhìn chằm chằm vào Hồng Trung không có da mặt kia:

"Ngươi xúi hòa thượng tới thăm dò ý của ta là có ý gì?"

“Ha ha, không có ý gì khác, chỉ là có chút tò mò mà thôi. Ngươi thử nghĩ xem, nếu như ngươi gϊếŧ ta rồi sau đó lại biến ta thành người thật, vậy thì thật thú vị biết bao.”

Vẻ mặt Hồng Trung vô cùng vui vẻ nói.

"Đẹp chết ngươi! Cho dù ta thật sự có được công pháp tu chân có thể biến thành thật thì ta cũng sẽ không biến ngươi thành người thật đâu!”

"Này, ngươi nói vậy cũng quá bạc tình rồi đấy. Chúng ta là người một nhà tốt xấu gì cũng coi như đồng cam cộng khổ cùng nhau. Nếu như chúng ta có thực thể, sau này nếu ngươi gặp phải chuyện phiền phức gì thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ ngươi.”

"Yên tâm, ta có thực thể rồi sẽ không hại ngươi đâu. Bây giờ ta phát hiện ngươi là một người rất có ý tứ, đặc biệt là giọng điệu kɧıêυ ҡɧíɧ ly gián Tọa Vong Đạo khi giả trang thành Hồng Trung!”

Lý Hỏa Vượng dứt khoát không để ý đến hắn nữa, nhắm mắt lại nằm ngủ.

Trong lúc nửa nóng nửa lạnh, Lý Hỏa Vượng không biết mình đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào, khi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa thì bản thân đã bị vùi trong tuyết rồi.

Sau khi hít một hơi không khí khô hanh, hắn hốt một nắm tuyết trắng rồi bỏ vào trong miệng nhai. Lý Hỏa Vượng ôm lấy bản thân đã đóng băng của mình, từng bước đi về phía Thượng Kinh.

Thượng Kinh có tai mắt, nếu cứ kéo thi thể đi vào như vậy chắc chắn sẽ bị Giám Thiên Ti phát hiện ra, nói thế nào cũng không thể nói rõ được.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0