Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672: Trờ Về

Chương 672: Trờ Về Chương 672: Trờ Về

Lý Hỏa Vượng dứt khoát đào một cái hố trên sườn núi rồi chôn cơ thể không có đầu của mình dưới đất. Cũng may bây giờ trời lạnh, hơn nữa có xát thêm muối nên thi thể sẽ không bị hỏng. Nhìn cửa thành có chút vắng vẻ trước mặt, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, trực tiếp đi vào bên trong.

Trước đó, Lý Hỏa Vượng vốn cho rằng tiếng tụng kinh kỳ lạ kia sẽ khiến thành Thượng Kinh đại loạn, kết quả lại không có chuyện gì xảy ra, nhưng bởi vì tuyết rơi nên hơi vắng vẻ mà thôi.

Lý Hỏa Vượng đoán không sai, quả nhiên ở Thượng Kinh đều có cơ sở ngầm của Giám Thiên Ti. Hắn mới vào thành chưa được bao lâu liền bị người vây lại.

Nhìn Nam Cung trước mặt, Lý Hỏa Vượng đánh đòn phủ đầu, vẻ mặt hắn vô cùng khó coi nói:

“Nam Cung huynh, ta bị Tọa Vong Đạo lừa rồi.”

Vẻ mặt của Nam Cung rất phức tạp nhìn Lý Hỏa Vượng, sững sờ một hồi lâu mới mở miệng nói:

"Đi theo ta, ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ tưởng tượng được những chuyện mà Tọa Vong Đạo đã dùng thân phận của ngươi để làm ra đâu. “

Theo sự chỉ dẫn của Nam Cung, Lý Hỏa Vượng trở lại nha môn của Giám Thiên Ti, bọn họ không ngừng đi dọc theo hành lang bằng gỗ, cuối cùng đến một căn phòng có bầu không khí đèn nén.

Bên trong căn phòng, một cái đầu có ngũ quan méo mó của Hồng Trung quang minh chính đại được đặt ở trên bàn, trước mặt còn cắm ba nén hương.

Đứng bên cạnh hắn là một đạo nhân mặc đạo bào màu vàng đội mũ âm dương, trong tay hắn cầm một thanh kiếm Đồng Tiền không ngừng múa may:

“Giám Thừa đại nhân, Nhĩ Cửu đã trở lại rồi.”

Khi vị đạo sĩ kia ngẩng đầu lên, Lý Hỏa Vượng liền thấy bên trái cổ của hắn có hai cái đầu trẻ con đang chen chúc nhau.

“Vị Giám Thừa này lại có hai Nguyên Anh, chắc hắn là người của La giáo rồi.”

Trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi đề cao cảnh giác.

Vị đạo nhân Giám Thừa kia buông việc trong tay xuống, đánh giá trên dưới Lý Hỏa Vượng một hồi. Tay hắn nắm lấy cái đầu ở trên bàn vứt về phía Lý Hỏa Vượng.

Lý Hỏa Vượng bưng cái đầu hình vuông kia lên cận thận quan sát một hồi, đột nhiên vẻ mặt hắn tràn đầy khϊếp sợ nói:

“Cái gì? Tọa Vong Đạo Hồng Trung lại là Tâm Tố!?”

---

Lý Hỏa Vượng nghe xong, kinh ngạc nói:

"Rốt cuộc Hồng Trung này có lai lịch gì? Không có đầu mà có thể chạy ư!"

Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng dừng lại một chút, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, hắn vội vàng mở miệng nói:

"Nhưng mà Giám Thừa đại nhân à, khi ở Hậu Thục ta đã từng nhìn thấy nhà binh cũng có loại năng lực chặt đầu không chết rồi, có lẽ Hồng Trung đã lừa năng lực này từ bên kia.”

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói vậy, đạo nhân Giám Thừa kia khẽ vẫy tay một cái, đầu người trong tay Lý Hỏa Vượng lại bay vào trong tay hắn giống như cầm một toà bảo tháp ở trong tay vậy. Đạo nhân kia mở miệng ra, cùng với hàm răng nát vụn loang lổ lộ ra trong không khí, một mùi hôi thối lập tức lan tràn trong không trung.

"Không cần trộm công pháp của nhà binh, thứ đồ Tâm Tố này không có đầu mà vẫn có thể chạy cũng không có gì kỳ lạ cả. Điều kỳ lạ là hắn chết rồi nhưng lại không thể chiêu được hồn của hắn. Thật kỳ quái kỳ lạ, chẳng lẽ bây giờ hắn vẫn còn sống sao? "

Lý Hỏa Vượng thầm nghĩ trong lòng:

"Chẳng lẽ đây chính là năng lực Tâm Tố của ta? Chỉ cần ta cảm thấy bản thân chưa chết, thì ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ chết?”

Nhưng nghĩ kỹ lại, năng lực sử dụng trong lúc vô tình lại có chút vô bổ, chỉ cần kẻ thù nhắc nhở một câu thì bản thân sẽ lập tức ngã xuống đất.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ về chuyện này, đạo nhân kia đã vung tay lên:

"Thôi bỏ đi, người cũng đã chết rồi, trước tiên đừng có quan tâm có phải Tâm Tố hay không nữa. Ngươi cẩn thận kể lại cho bổn đạo nhân nghe xem tên Hồng Trung kia lừa ngươi như thế nào?”

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức lên tinh thần. Loại chuyện như này không thể qua loa đại khái được.

Nhưng khi bị Tọa Vong Đạo lừa gạt chuyện này, ngược lại Lý Hỏa Vượng không hề bịa ra chút nào. Hắn chỉ sửa lại một vài tình tiết, trực tiếp kể ra trò lừa bịp mà Tọa Vong Đạo đã dùng với mình khi ở trên đảo Hạnh. Chẳng qua lần này Tọa Vong Đạo trong miệng Lý Hỏa Vượng không thất bại mà là thành công.

"Nói như vậy...người vẫn luôn đi theo một đường với Gia Cát Uyên là Hồng Trung ư?"

“Đúng là như vậy, nhưng thuộc hạ vẫn luôn bị mê hoặc ở trong rừng trúc, không tài nào đoán được Hồng Trung đã mượn thân phận của tiểu nhân nói cái gì với Gia Cát Uyên mà Gia Cát Uyên lại chịu để cho hắn ở bên cạnh người kể chuyện kia.”

Khoảng cách quá gần dễ dàng có sơ hở, Lý Hỏa Vượng nói dông dài, dù sao trước đó người nọ làm cái gì nói cái gì đều là chuyện của Tọa Vong Đạo, không liên quan đến mình.

Lý Hỏa Vượng đột nhiên phát hiện, thân phận này của Tọa Vong Đạo thật sự rất có ích.

Sau khi nghe xong, đạo nhân kia chậm rãi gật đầu. Cái đầu nhỏ trên cổ hắn chợt lên tiếng:

"Haha, những gì tiểu tử ngươi nói sẽ không phải là để lừa gạt chúng ta chứ? Chẳng lẽ ngươi cũng là Tọa Vong Đạo ư?"

Vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng hơi cứng lại, hắn trực tiếp lấy con dao ra, không chút do dự rạch một đường dọc theo cằm của mình, lật lên phần da của một nửa khuôn mặt, cho bọn họ xem từng lớp da, thịt, xương ở bên trong.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0