“Được rồi được rồi, chúng ta tin ngươi không phải là Tọa Vong Đạo rồi. Chao ôi, người của Áo Cảnh Giáo đúng là quyết đoán nha.”
Một Nguyên Anh khác đội mũ hình vuông bắt đầu lên tiếng giảng hòa.
“Được rồi, câm miệng hết đi!”
Thanh âm của đạo nhân kia chợt tăng cao, hai Nguyên Anh trên người hắn lập tức co rút vào trong cơ thể, nhìn giống như hai cái nốt ruồi son của Màn Thầu.
Đạo nhân ngẩng đầu đi về phía trước, hắn vây quanh Lý Hỏa Vượng chậm rãi xoay vòng, giọng điệu có chút hòa hoãn.
"Ngươi yên tâm, đầu của Hồng Trung cũng ở đây rồi, Nội Ti sẽ không nghi ngờ ngươi là Tọa Vong Đạo đâu. Nếu ngươi đã có thể lành lặn trở về, cái này đương nhiên là chuyện tốt rồi. Như thế này đi, Ti Nội giao cho ngươi một chuyện vặt, ngươi đi xử lý cho tốt đi.”
"Vâng, Giám Thừa đại nhân cứ nói đi, nhất định Nhĩ Cửu sẽ làm hết sức mình!"
Đạo sĩ đặt cái đầu trong tay lên trên bàn, sau đó vươn tay vỗ vỗ:
"Nội Ti định cho ngươi tiếp cận Gia Cát Uyên thử xem sao."
"Trước đó chúng ta đã thử thăm dò rồi, cuốn sách Lục Diệu Thông trong tay Gia Cát Uyên vẫn còn ở đó. Cuốn sách mà Hồng Trung phí hết tâm tư để lừa gạt về vốn là hàng giả. Đây cũng là chuyện vô cùng may mắn nếu như Tọa Vong Đạo lấy được vật kia thì phiền phức lớn rồi.”
"Đúng vậy, nhưng Giám Thừa đại nhân à, nếu Hồng Trung kia trực tiếp cướp cuốn Lục Diệu Thông của Gia Cát Uyên thì bọn họ sẽ biến thành kẻ thù với nhau! Nếu ta lại đến đó thì chính là đi chịu chết!”
Từ đầu đến cuối Lý Hỏa Vượng luôn đặt đúng vị trí của mình, bây giờ bản thân không quen biết với Gia Cát Uyên nữa, ngay cả một câu cũng chưa từng nói qua.
"Nếu Hồng Trung có thể dùng thân phận của ngươi để tiếp cận Gia Cát Uyên, vậy người thật như ngươi đến thử xem, biết đầu có thể thành công thì sao.”
"Nhưng..."
Con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi co rút lại. Chuyện này không giống như những gì hắn nghĩ, hắn còn cho rằng tiếp theo Nội Ti sẽ báo thù Tọa Vong Đạo nữa chứ. Bản thân vừa khéo cưỡi cổ phong này đi săn Bắc Phong, kết quả làm sao lại dính líu đệ Gia Cát Uyên rồi.
"Làm sao? Ý ngươi nói là ngươi không muốn đi?"
Giọng điệu của đạo sĩ trở nên lạnh nhạt, hai Nguyên Anh trên cổ hắn khẽ mở mắt ra, bên trong hiện ra gợn sóng màu đen.
“Không dám.”
Lý Hỏa Vượng khẽ cúi thấp đầu xuống.
"Đi đi, có táo hay không thì cứ đánh ba sào rồi nói sau."
“Vâng, Giám Thừa đại nhân.”
Hắn cũng có thể nhìn ra được, người này chính là muốn thử xem sao thôi, còn tính mạng của mình hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Nhìn thấy thái độ của Lý Hỏa Vượng, đạo nhân răng nát gật đầu hài lòng, sau đó hắn ôm cái đầu người lên rồi ngồi trên băng ghế, tiện tay khua khua:
"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt cảm thấy hơi sửng sốt, như vậy là xong rồi? Phần sau thì sao? Tọa Vong Đạo gϊếŧ chết Giám Thừa của Giám Thiên Ti, kɧıêυ ҡɧíɧ như thế mà kết quả lại nhẹ nhàng như vậy?
Cảm thấy bản thân đặt câu hỏi tại chỗ thì không thích hợp lắm, Lý Hỏa Vượng trực tiếp hành lễ rồi xoay người rời đi,
Đi trong hành lang gỗ vắng vẻ, Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn Nam Cung đi ra cùng mình, vẻ mặt hắn tràn đầy oán giận hỏi:
"Giám Thừa của chúng ta cũng đã bị Tọa Vong Đạo gϊếŧ rồi, Ti Nội thật sự không định làm gì sao?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang cân nhắc xem tiếp theo có nên đốt thêm lửa hay không, Nam Cung liền lên tiếng:
"Nào có đơn giản như vậy, Ti Nội đã điều động nhân thủ sáu đạo Đại Lương rồi. Chờ sau khi đông đủ người rồi thì sẽ cho bọn họ cái hũ đi bắt ba ba.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Nam Cung Vẫn biến thành hờ hững:
"Ừm...hừ! Những tên lừa gạt này còn thực sự nghĩ rằng bây giờ quốc sư không ra tay thì có thể muốn làm gì thì làm à, cũng không khỏi quá coi thường Giám Thiên Ti rồi!”
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng tốt, sự cực khổ của mình không vô ích rồi. Cuối cùng Tọa Vong Đạo và Giám Thiên Ti cũng đánh nhau rồi, đánh nhau thì tốt, chỉ cần đánh nhau thì mình mới có thể làm ngư ông đắc lợi.
"Nhĩ Cửu, Nội Ti bảo ngươi tiếp cận Gia Cát Uyên, ngươi đừng tưởng rằng chuyện này làm khó cho ngươi. Ngươi đừng quên Tọa Vong Đạo dùng thân phận của ngươi để gϊếŧ chết Giám Thừa.”
"Nếu thật sự tính toán theo quy củ của Nội Ti thì loại chuyện như này cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Cũng may bây giờ nhân thủ ở Thượng Kinh có chuyện gấp, không cần biết ngươi có thành công tiếp cận Gia Cát Uyên hay không, chuyện này coi như đã qua.”
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên tỉnh ngộ:
"Hóa ra là như vậy, đa tạ Nam Cung huynh giải thích nghi hoặc của ta."
Lý Hỏa Vượng đi theo Nam Cung Vẫn vừa đi vừa trò chuyện, quan hệ giữa hai người cũng không quá thân thiết, ít nhất là từ người xa lạ trở thành sơ giao.
---
Dưới sự chỉ dẫn của Nam Cung Vẫn, Lý Hỏa Vượng đi đến bên ngoài Lương phủ chỗ ở của Gia Cát Uyên, thị lực của Lý Hỏa Vượng rất tốt có thể thấy Gia Cát Uyên đang vẽ tranh ở lầu hai, còn Đại Tề khác thì tạm thời không thấy, không biết đang ở phòng khác hay là đi ra ngoài rồi.
"Nam Cung huynh, tên Gia Cát Uyên này không phải là tội phạm hàng đầu Nội Ti sao? Tại sao còn để hắn ở lại đây? Tại sao chúng ta không bắt hắn rồi cướp lấy pháp khí lợi hại của hắn đi."
Lý Hỏa Vượng hỏi ra điều hắn vẫn nghi ngờ trong lòng.