Nam Cung Vẫn khẽ cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu:
"Bây giờ không phải là lúc kɧıêυ ҡɧíɧ hắn. Quan gia có ý chỉ, phần lớn Giáp ẤT Bính Đinh trong Nội Ti đều phải tiến cung, nhân thủ vốn đã thiếu, thời điểm chúng ta đối phó với Gia Cát Uyên lỡ như Tọa Vong Đạo nhân cơ hội đó đánh từ hai phía, vậy thì phiền phức lớn rồi.”
“Nhưng nếu chúng ta đối phó với Tọa Vong Đạo trước, chí ít thì người kể chuyện này sẽ không đi giúp đỡ những tên lừa gạt tội ác tày trời kia.”
Nói xong, Nam Cung liền chuẩn bị trở về:
"Nhĩ Cửu, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, khi đi vào đó chỉ cần đừng có kích động Gia Cát Uyên, chắc chắn ngươi có thể sống sót trở về. Nói chung, ngươi không có ác ý với hắn thì hắn sẽ không làm gì ngươi đâu. Nhớ kỹ trên người tuyệt đối không được tỏa ra chút sát khí nào.”
“Đa tạ Nam Cung huynh.”
Sau khi cảm ơn sự chỉ bảo của Nam Cung Vẫn, Lý Hỏa Vượng quay người, vẻ mặt ngưng trọng đi về phía Lương phủ phía xa. Ngay khi Lý Hỏa Vượng đi ngang qua cổng chính treo trống đá hai bên, ầm một tiếng, cánh cửa phía sau hắn tự đóng sầm lại. Lý Hỏa Vượng khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, bước chân nặng nề đi qua sân trước, đi vào bên trong nhà. Khi cây bút lông vẽ tranh trong tay Gia Cát Uyên nhẹ nhàng vung lên, cửa chính cùng cửa sổ ầm ầm đóng lại, hai ngươi nhìn nhau cười:
“Thế nào?”
Gia Cát Uyên tiếp tục vẽ tranh sơn thủy xanh biếc trên bàn.
"Đa tạ Gia Cát huynh, chuyện cũng coi như xong rồi. Không lâu nữa họ sẽ đánh nhau. Bây giờ chỉ sợ Tọa Vong Đạo nghe thấy tiếng gió mà rời Thượng Kinh sớm hơn thôi.”
“Lý huynh yên tâm đi, ngay cả đội ngũ cũng không sợ thì họ sẽ sợ cái này sao? Toàn bộ Tọa Vong Đạo đều đủ rồi, nếu không chọc ra chuyện gì kinh thiên động địa thì họ sẽ không rời đi đâu.”
“Cũng đúng.”
Lý Hỏa Vượng bưng chén trà bên cạnh lên nhấp một ngụm, còn về việc tiếp theo Tọa Vong Đạo muốn làm cái gì, hắn cũng không thèm quan tâm nữa. Trời có sập xuống thì có Giám Thiên Ti chống đỡ, chỉ cần mục tiêu không phải mình là được.
"Gia Cát huynh, chuyện lúc trước ta đều đã đổ lên người Tọa Vong Đạo rồi, sau ngày hôm này, sợ rằng hai người chúng ta sẽ không tiện gặp mặt nhau nữa, tai mắt ở trong thành quá nhiều, nhất định Giám Thiên Ti sẽ nghĩ đông nghĩ tây cho mà xem.”
"Không sao cả, không sao, tiểu sinh có thể một mình giải quyết được chuyện của Đại Tề, ngược lại là ngươi bên kia, nếu ngươi thật sự gặp phải Tâm Tố Bắc Phong, ngươi có thể giải quyết được hắn không?”
"Yên tâm đi, lần này ta không chiến đấu một mình như lần trước đâu. Lực lượng chính giao thủ với Tọa Vong Đạo chính là Giám Thiên Ti mà. Ta chỉ cần lặng lẽ nhân cơ hội hắn bị thương rồi đánh lén là được.”
“Như vậy à...vậy tốt, ngươi chìa tay ra, ta che giấu cho ngươi một chút, đến lúc ra tay cũng sẽ tiện hơn chút.”
“Hả? Che giấu như thế nào vậy? "
Khi Lý Hỏa Vượng giơ tay lên, bút lông trong tay Gia Cát Uyên đã chấm một nét trong lòng bàn tay hắn.
Ba chữ Lý Hỏa Vượng màu mực đen hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Khi Gia Cát Uyên dùng đầu bút lông phẩy thêm một nét ngang lên phía trên chữ Lý của Lý Hỏa Vượng, chữ Lý liền biến thành chữ Quý.
Ngay sau đó, đầu bút lông nhanh chóng vẽ thêm mấy nét trên chữ Hỏa, chữ Hỏa của Lý Hỏa Vượng có thêm cái để che ở phía trên biến thành chữ Họa. Cuối cùng Gia Cát Uyên lại xoa lên chữ Vượng, chữ Vượng trực tiếp bị hắn lấy xuống dùng làm phần đề chữ ở phần cuối bức họa trên bàn.
“Được rồi, như thế này thì sau này chỉ cần ngươi che mặt lại thì không ai nhận ra ngươi là Lý Hỏa Vượng nữa.”
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng thấy phép thần thông này, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sau khi Lý Hỏa Vượng nhìn hai chữ Quý Họa trong tay, hắn gật đầu một cái:
"Đại ân của huynh ta không có lời nào có thể cám ơn hết được. Gia Cát huynh, ngươi yên tâm đi, chờ ta tìm được Bắc Phong rồi nhất định sẽ quay lại giúp huynh!"
Gia Cát Uyên ngẩng đầu nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, hắn mở miệng hỏi:
"Lý huynh à, chuyện của tiểu sinh thật sự không gấp, lỡ như ngươi ở Thượng Kinh gặp phải phiền phức gì thì nhớ bói cho ta một quẻ, chuyện lớn nhỏ gì tiểu sinh cũng sẽ giúp một tay, ngươi cũng đừng chết đó. "
Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng sững người tại chỗ, vẻ mặt hắn càng ngày càng phức tạp, sau khi suy nghĩ một hồi liền ngồi xuống ghế Thiền bên cạnh.
"Gia Cát huynh, thật không dám giấu diếm gì, đơn lần này quả thật gặp chút chuyện, nhưng mà không cần ngươi ra tay. Ta chỉ muốn ngươi dùng thân phận bạn tốt nhận định xem chuyện lần này ta nên làm như thế nào mới phải.”
“Ồ?”
Gia Cát Uyên đặt bút xuống, chuyện này thật sự là lần đầu tiên hắn thấy.
Hai tay Lý Hỏa Vượng khi thì nắm chặt khi buông lỏng, cuối cùng hắn thở dài một hơi rồi nói:
“Giả Ân huynh, ngươi nói xem thế giới bên kia có khả năng là thật không?”
Lý Hỏa Vượng thấp giọng nói ra những hoang mang cất giấu trong lòng mình, nói ra hết những phỏng đoán về việc bản thân có khả năng biến ra vàng hay không. Đối mặt với chuyện thế giới bên kia có khả năng là thật, hắn muốn nghe thử xem người khác sẽ phán đoán như thế nào.
Hoặc có thể Lý Hỏa Vượng không mong đợi bất kỳ phản hồi nào từ Gia Cát Uyên cả, hắn chỉ muốn tìm một người bạn để dốc bầu tâm sự một chút mà thôi.