Hắn không thể nói cho người khác biết chuyện này được, vì bất kỳ ai sau khi nghe được câu này thì ý nghĩ duy nhất trong đầu họ là gặp phải một tên điên rồi. Nhưng Gia Cát Uyên sẽ không như vậy, vì Lý Hỏa Vượng biết hai người đồng bệnh tương liên. Chờ Lý Hỏa Vượng nói xong, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Gia Cát Uyên cũng không lập tức lên tiếng mà sau khi nghiêm túc suy nghĩ mới chậm rãi nói:
“Lý huynh, ngươi có biết không? Tiểu sinh ta đã từng có một hồng nhan tri kỷ, hồng nhan tri kỷ của Đại Lương mà ở Đại Tề thì nàng chỉ là tiểu thϊếp của một vị viên ngoại.”
"Ta đã từng mưu toan thay đổi chính bản thân mình, buộc bản thân nghĩ rằng Đại Tề kia là giả, còn Đại Lương mới là thật."
Giọng nói của Gia Cát Uyên mang theo một tia dao động, ánh mắt hắn nhìn về phía bức vẽ người phụ nữ treo trên tường bên cạnh.
"Nhưng mọi thứ không như mong muốn, cuối cùng nàng vẫn rời ta mà đi vì Đại Tề kia là thật, thật thì không thể giả mà giả cũng không thể thật được."
"Nhưng mà ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ nơi đó là thật thì sao?”
Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đấm.
“Cá, ta cũng muốn, bàn chân gấu ta cũng muốn, nhưng không thể có cả hai được.”
Gia Cát Uyên lại bắt đầu vẽ tranh.
"Lý huynh à, thánh nhân đã nói: Ngươi không thể có cả cá và chân gấu được, chớ đừng nói đến Đại Tề Đại Lương này, với cả thực tại và ảo tưởng của ngươi chính là Ti Mệnh lên phía trên Thiên Ngoại Thiên, xuống dưới dân chúng bình thường, đều là như vậy.”
Lý Hỏa Vượng đứng dậy khỏi ghế Thiền, chắp hai tay lại:
"Đa tạ Gia Cát huynh, có thể nói chuyện với ngươi khiến trong lòng ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi. Cứ nín nhịn trong lòng mãi quả thật rất khó chịu.”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền xoay người đi xuống lầu:
“Gia Cát huynh, nếu sau này mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi, chỉ mong chúng ta còn có thể như trước đây ở trong gian nhà trúc kia của ngươi uống trà đánh cờ.”
Chờ Lý Hỏa Vượng đẩy cửa ra, giọng nói của Gia Cát Uyên từ trên lầu hai vang lên:
“Uống trà thì có thể, còn đánh cờ thì thôi đi, nói ngươi là Tuyền Kỳ Lâu Tử cũng là coi trọng ngươi thôi.”
---
Nơi ở hiện tại của Lý Hỏa Vượng là một tiểu lâu có sân vườn mà trước đó Ký Tương đã để lại cho hắn. Không thể không nói, ở Thượng Kinh mà có căn nhà như vậy thật sự rất tiện, ít nhất thì mình không cần ở quán trọ, hơn nữa để Hắc Thái Tuế ở trong sân cũng sẽ không sợ bị người khác nhìn thấy.
Lúc này, hắn chắp tay sau lưng, cau mày nhìn đường phố vắng vẻ tuyết rơi bên ngoài, trên đường phố không có mấy người, vì Thượng Kinh hôm nay ban hành lệnh giới nghiêm sớm hơn bình thường. Mà Lý Hỏa Vượng không nói một lời đứng bên cửa sổ tựa như đang đợi cái gì đó.
Đột nhiên, vang lên tiếng vó ngựa giòn giã "lộc cộc lộc cộc", một đám tráng hán ăn mặc rách rưới cưỡi ngựa xông vào trong Thượng Kinh.
Đây đã là nhóm người thứ ba trong mấy ngày gần đây. Hơi thở trên người họ cùng với lệnh bài treo trên bên hông đủ để cho Lý Hỏa Vượng biết những người này là nhân thủ của sáu đạo khác của Giám Thiên Ti ở Đại Lương. Sau khi nhận được lệnh điều động, họ đều đến Thượng Kinh rồi.
Dù tính theo giờ giấc thì lúc này mới là hoàng hôn, nhưng vì bầu trời u ám tuyết bay đầy trời nên nó gần như giống như ban đêm vậy. Chẳng những ít người mà giờ phút này cảnh tượng mưa gió sắp tới ở Thượng Kinh giống như tảng đá đè nặng trong lòng hắn vậy. “Soạt” một tiếng, một con chim màu đen từ trên không trung lượn qua, sau đó lại lượng một vòng lớn ở phía xa xa, vững vàng đậu lên mép thuyền trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng biết con chim này, nó là con chim đậu trên vai Mặc gia tên Tư Mã Lam. Mà giờ phút này trong miệng nó đang ngậm một tờ giấy bị gấp lại. Khi Lý Hỏa Vượng mở tờ giấy ra nhìn nội dung bên trong xong, vẻ mắt hắn lập tức trở nên kích động:
“Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi!”
Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của chủ nhân từ trên lầu đi xuống, Màn Thầu đang rúc dưới ghế làm ổ lập tức lên tinh thần. Nó vừa lắc đầu vẫy đuôi tiến lại gần thì bị đẩy ra.
"Ở đây coi nhà! Lát nữa có nghe thấy cái gì thì cũng đừng có ra ngoài xem!!”
Lý Hỏa Vượng nói xong xoay người cưỡi lên con ngựa trong sân, ra roi thúc ngựa xông về phía nha môn Giám Thiên Ti.
Chờ đến khi hắn đi qua cánh cửa nha môn có hai con sư tử đá đang nằm, sau đó đi theo cửa ngầm dẫn đến đại điện bố trí đầy bình phong ban đầu, hắn liền phát hiện những tấm bình phong kia đều đã bị vứt đi hết rồi, bây giờ nơi này đã đứng đầy người.
Nhưng không biết có phải cố ý hay không, ngọn đèn dầu trên tường không đốt lửa khiến cả không gian vô cùng tối tăm.
Ngay cả với người có thị lực tốt như Lý Hỏa Vượng cũng chỉ có thể nhìn rõ những bóng người rải rác trong bóng tối, nhưng không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của những người này, chỉ có đến lại gần mới có thể nhìn rõ mặt những người này.
Đi qua những người này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy giống như đang trở lại thao trường của trường học vậy.
Chẳng qua những người này hoàn toàn khác với những học sinh tràn đầy tức giận kia.