Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 682 - Chương 682: Trận Pháp

Chương 682: Trận Pháp Chương 682: Trận Pháp

"Chờ đã! Ta đã từng nhìn thấy cảnh tượng này một lần rồi!"

Ngay khi Lý Hỏa Vượng chuẩn bị dùng dao để khắc hai chữ Tâm Trọc, hắn lại phát hiện trên cánh tay mình đã viết sẵn hai chữ Tâm Trọc rồi.

Hơn nữa bên cạnh hai chữ này còn viết:

“Hắn đang ở gần đây, nhanh đi tìm đi! Ta đã mắc kẹt ở nơi này nửa giờ rồi!”

Những lời này khiến Lý Hỏa Vượng lúc này cảm thấy rợn cả tóc gáy. Trong trí nhớ của mình, ta rõ ràng vừa mới đi vào điện Kim Loan được chưa được mấy phút, làm sao lại trôi qua lâu như vậy rồi!

Cũng vào đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng còn cảm giác trên bắp đùi của mình xuất hiện một vết thương sâu thấy xương.

"Ta bị thương rồi? Khi nào vậy chứ?!"

Lý Hỏa Vượng nghiến răng xé toạc da thịt mình ra. Hắn phát hiện trên xương đùi của mình xuất hiện vết nứt hình quẻ bói.

Hiển nhiên dưới tình huống bản thân không hay biết, mình đã bói quẻ để tìm ra Tâm Trọc.

Nhớ rõ hình dáng những vết nứt vặn vẹo rồi khắc chúng ở trên tay, Lý Hỏa Vượng bắt đầu tìm kiếm trong điện Kim Loan.

Trong thời gian đó, nét chữ trên cánh tay hắn càng ngày càng nhiều hơn.

“Đã tìm qua góc Đông Nam chưa.”

"Nơi phía sau Bàn Long Trụ ở phía đông đều đã tìm qua hết rồi, không cần tìm nữa."

Sau khi nhanh chóng tìm qua mấy vòng, Lý Hỏa Vượng dừng lại nơi duy nhất không có bút tích nhắc nhở, phía trước trung tâm điện Kim Loan.

Nhìn những đường vân quen thuộc trên viên gạch vàng, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm túc, hai tay hắn nắm chặt tay cầm, dùng sức cắm vào chỗ đó.

Vàng tuy quý giá nhưng so với các kim loại khác thì tương đối mềm hơn một chút. Đối mặt với kiếm Tử Tuệ chém sắt như chém bùn thì thật sự gần giống như đất vàng.

Lý Hỏa Vượng dễ dàng cạy những viên gạch vàng ra. Khi lần nữa nhìn vào bên trong, hắn phát hiện gò đất bên dưới không biết đã được chất đống sang một bên từ lúc nào, lộ ra kiến trúc với mái nhà ngói đỏ.

Kiến trúc bị chôn trong đất này rất nhỏ, đoán chừng cũng cao hơn người một chút. Gần giống như miếu thổ địa vậy.

Không nói hai lời, Lý Hỏa Vượng giơ thanh kiếm Đồng Tiền trong tay lên, lắc một cái từ phía xa:

"Này, minh đạt đà ngõa lạt cấp cấp nhϊếp!"

Chỉ thấy miếng ngói của miếu nhỏ bị hất lên, trước mặt hắn xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc. Đó chính là Tâm Trọc, là thi thể của Tâm Trọc mà ban đầu Ký Tương dẫn theo họ trải qua trăm cay ngàn đắng mới bắt về được.

Lúc này, tứ chi bị uốn cong của nó đã hoàn toàn được kim tuyến khâu lại. Không chỉ tứ chi được khâu lại, mắt miệng tất cả trên người hắn đều được sợi tơ vàng khâu kín lại, biến thành một nhân côn Tâm Trọc.

Dáng vẻ của hắn như vậy, ngoại trừ đầu và phía trước ngực ra, tất cả đều bị bút ngòi vàng vẽ kín. Những chữ vạn (卍) đan l*иg vào nhau tựa như đang khoác một cái áo cà sa chữ vạn vậy.

Những hình chữ vạn này không chỉ nằm trên người nó mà còn lan ra bùn đất xung quanh.

Thanh kiếm Đồng Tiền trong tay Lý Hỏa Vượng chợt hất mạnh một cái, trực tiếp móc vào trái tim của Tâm Trọc rồi kéo ra.

Hắn ngồi thẳng lưng trong ngôi đền nhỏ lập tức bay lên không trung. Khi những chữ vạn màu vàng kim kia bị tách rời ra, toàn bộ cung điện dường như tối đi.

Sau khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trên người mình không còn xuất hiện bất kỳ nét bút nào mới nữa, lúc này hắn mới thở phào một hơi, cuối cùng những phiền phức này đã qua rồi.

Đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi, Lý Hỏa Vượng không thể lãng phí thời gian thêm nữa. Đầu tiên hắn liếc mắt nhìn thi thể của Tâm Trọc, sau đó nhanh chóng đi về phía cửa ra.

Lần này, không có bất kỳ điều ngoài ý muốn nào, Lý Hỏa Vượng thuận lợi đi ra nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn đã ngây người nhìn về phía cung điện phía xa:

"Chờ một chút, sẽ không phải là dưới mỗi cung điện đều sẽ đặt một Tâm Trọc chứ?"

“Đúng, nhưng không phải hoàn toàn.”

Hồng Trung vẫn luôn im lặng ở một bên lên tiếng.

"Những cung điện này là một loại trận pháp Tinh Túc, nhưng cụ thể là loại nào thì người không am hiểu nhiều như ta nhìn không ra. Ha ha, xem ra Tâm Trọc mà trước đó ngươi đã hao phí trăm cay nghìn đắng tìm được lại bị họ dùng làm mắt trận rồi.”

Nghe Hồng Trung nói vậy, sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi. Như vậy, Tâm Trọc nguy hiểm ở chỗ này lại chỉ đáng để làm một cái mắt trận, cuối cùng họ muốn làm cái gì.

Hắn không còn quan tâm đến cái gì khác nữa, Lý Hỏa Vượng nhanh chân tiếp tục đi vào bên trong. Lần này thì phiền phức lớn rồi. Nếu như Bắc Phong dính vào nơi nguy hiểm như vậy thì không thể không xảy ra chuyện được!

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, tiếp theo Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức không đến gần cung điện xung quanh, hắn chỉ đi trên những hành lang cùng quảng trường trống trải mà thôi.

Nếu thực sự không có đường nào, vậy thì buộc phải đào một cái lỗ trên bức tường vàng.

Có lẽ phương pháp của Lý Hỏa Vượng đã có hiệu quả rồi, hoặc có thể người trước mặt thay hắn chuyển bẫy trên đường đi, dù sao, trong khoảng thời gian tiếp theo mọi thứ vẫn vô cùng bình thường.

Dọc theo vết máu, Lý Hỏa Vượng đi về phía bắc. Thời điểm hắn xuyên qua bức tường cao trước mặt, thính giác nhạy bén của hắn nghe thấy tiếng tụng kinh cùng tiếng va chạm của kim loại bên ngoài tường thành.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0