Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 683 - Chương 683: Đến Nơi

Chương 683: Đến Nơi Chương 683: Đến Nơi

“Tìm được rồi!”

Lý Hỏa Vượng không kìm được sự kích động trong lòng, hắn vội vàng đến gần nơi phát ra âm thanh.

Khi Lý Hỏa Vượng cố gắng hết sức xuyên qua bức tường vàng một lần nữa, trước mắt hắn chợt sáng tỏ thông suốt. Thứ đứng mũi chịu sào bên trong là một con mắt dựng đứng trắng đen trong đám mây đen cực thấp trên bầu trời. Xung quanh con mắt dựng đứng kia có sáu mươi bốn quẻ tượng đồng thau lơ lửng trong không trung.

---

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc nhìn đôi mắt khổng lồ trên bầu trời.

Khi những quẻ tượng này không ngừng thay đổi trôi lơ lửng trên không trung, con mắt dựng đứng to lớn kia khi thì nhìn sang trái khi thì nhìn sang phải, hơn nữa còn cùng đám mây đen dần dần hạ xuống.

Trong đôi mắt đó không có bất kỳ cảm xúc nào, điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được từ chúng là sự hỗn loạn khiến người ta cảm thấy hít thở khó khăn.

Vốn dĩ sự hỗn loạn không thể nhìn bằng mắt thường được nhưng vào lúc này Lý Hỏa Vượng hoàn toàn chắc chắn thứ mà bây giờ hắn nhìn thấy chính là một trong những đôi mắt của sự hỗn loạn kia.

Từ trong con ngươi vang lên một tiếng tụng kinh kỳ lạ khiến Lý Hỏa Vượng thống khổ bịt lỗ tai mình lại.

Hắn vẫn nhớ tiếng tụng kinh này! Hắn đã từng nghe thấy nó khi đang ở bên ngoài cách Thượng Kinh hơn trăm dặm, bây giờ xem ra đây chính là ngọn nguồn!

So với lúc trước, âm thanh ở nơi này không thể nghi ngờ còn lớn hơn rất nhiều. Một vài người xung quanh Lý Hỏa Vượng bịt tai lại chết bất đắc kỳ tử đã chứng minh được điểm này.

"Con mắt đó là gì?! Là Ti Mệnh sao? Không đúng! Nếu là Ti Mệnh thì tại sao mình lại không nhìn thấy nó ở Bạch Ngọc Kinh!! Rốt cuộc nó là thứ gì vậy!”

"Nó là thứ mà hoàng đế Đại Lương làm ra sao? Đây chính là tác dụng của toàn bộ trận pháp? Rốt cuộc tên này muốn dùng thứ này làm gì chứ!”

"Không đúng không đúng, những thứ này không liên quan đến ta. Ta đến để tìm Tâm Tố Bắc Phong!”

Lý Hỏa Vượng thống khổ che đầu mình lại, hắn nhìn mặt đất trước mặt mình, nơi đó có một cây Hoàng Kim to lớn cao vυ"t sừng sững đứng đó.

Thân của cây Hoàng Kim không hề thô to, nhìn nó vừa cao vừa gầy giống như một cây cột thông thiên vậy.

Trong góc nhìn của Lý Hỏa Vượng, một số bóng người nhỏ bé đang chiến đấu xung quanh đại thụ kia. Sau khi nhìn một lát, Lý Hỏa Vượng bị nhức đầu không nhìn nữa. Âm thanh kia quả thật quá vang dội, bất kỳ cảm xúc nào trong lòng hắn đều không thể ổn định lại trong phút chốc được.

"Không được rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, ta không thể tiến lại gần được!"

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lấy ra một thanh chùy sắc nhọn từ dưới vạt áo, hắn cắm mạnh nó vào tai trái của mình, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt quấy nhiễu.

Sau đó, hắn xé một vài miếng vải rách từ trên quần áo mình xuống rồi bịt tai phải của mình lại.

Mặc dù có chút đẫm máu, nhưng phương pháp chó ngáp phải ruồi này của Lý Hỏa Vượng vẫn có hiệu quả, âm thanh trong tai hắn cũng đã yếu hơn rất nhiều.

Mặc dù vẫn còn rất lớn, nhưng ít nhất thì cảm xúc trong lòng Lý Hỏa Vượng đã có thể ổn định lại mà không bị âm thanh này dễ dàng tách ra.

Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng, bước chân run rẩy tiến lại gần thân cây to lớn kia.

Khi Lý Hỏa Vượng dần đến gần, mọi thứ ở phía xa cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Xung quanh thân cây to lớn kia không phải là lá cây mà là từng con rồng vàng có sáu móng vuốt.

Những con rồng vàng này không phải là sinh vật sống nhưng chúng trông vô cùng đau đớn. Vảy rồng của chúng bị lật ra ngoài, bên trong có các loại sừng cùng gai nhọn vặn vẹo chui ra ngoài, các loại chữ nghịch cắm vào trong cơ thể chúng.

Chúng cuốn lấy nhau, bị từng cành cây sắc nhọn cắm đầy tán cây. Mà khuôn mặt của những con rồng to lớn này đều bị bao phủ bởi khuôn mặt to trên bức tường của hoàng cung trước đó như thể mỗi con rồng đều đeo một cái mặt người, hình dáng vô cùng quái dị.

Giữa các nhánh dưới đầu thân cây của tán cây rồng to lớn này được xây dụng một sân thượng trang trọng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy trong đó có một số người.

Hắn trực tiếp bỏ qua tên thái giám tay cầm phất trần cùng với những người ăn mặc bình thường khác. Sự chú ý của hắn đặt vào một người đàn ông mặc long bào. Đó chính là hoàng đế Đại Lương.

Mà vị hoàng đế Đại Lương mặc long bào màu đại hoàng này lại yên lặng nhìn kẻ địch dưới những tán cây.

Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy mặt của hắn, bởi vì khuôn mặt của hắn đã bị chuỗi ngọc trên mũ miện chặn lại hoàn toàn rồi. Chuỗi ngọc trên mũ miện được kim châu xâu chuỗi lại từ trên xuống dưới, che chắn đầu của hoàng đế Đại Lương vô cùng kín kẽ.

“Bắc Phong đâu? Bắc Phong ở đâu?”

Lý Hỏa Vượng ẩn thân cẩn thận quan sát phía dưới tàng cây vàng to lớn.

Những người kia dường như muốn giẫm lên những con rồng vàng kia để bò lên sân thượng. Nhưng một nhóm thái giám mặc đồ đen treo ngược sợi tơ trên chân, liên tục rơi xuống, vung vẩy các loại binh khí và pháp khí, ngăn chặn những người leo lên kia.

Khuôn mặt của những người đang leo cây thỉnh thoảng lại vặn vẹo theo tiếng tụng kinh, lộ ra màu mạt chược thực sự bên trong, khiến cho Lý Hỏa Vượng biết được họ là Tọa Vong Đạo.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0