Mà điều ngoài ý muốn chính là xem ra trận chiến giữa hai bên cũng không quá kịch liệt, tựa như họ đang cùng nhau chờ đợi điều gì đó.
Lý Hỏa Vượng nhào xuống đất cố gắng hết sức nhìn chăm chú về phía xa. Hắn vẫn nhớ năng lực của Tâm Tố Bắc Phong chính là có thể hoán đổi thân xác với người khác.
Thấy đã đến thời khắc mấu chốt, Lý Hỏa Vượng không chút nôn nóng chịu đựng tiếng tụng kinh khiến người ta khó chịu kia, hắn kiên nhẫn tìm kiếm trong đám người Tọa Vong Đạo kia.
Sau khi chậm rãi và cẩn thận dò xét mấy chục tên Tọa Vong Đạo hồi lâu, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng phong tỏa được bốn tên Bắc Phong.
"Chờ một chút! Bốn tên Bắc Phong?"
Lý Hỏa Vượng thiếu chút nữa đã cho rằng bản thân nhìn nhầm rồi, nhưng sau khi cẩn thận quan sát lại, hắn phát hiện trong những khuôn mặt đang biến ảo này quả thật có bốn khuôn mặt biến thành màu sắc của Bắc Phong khi tiếng tụng kinh kỳ lạ này vang lên.
“Thôi được rồi, bốn thì bốn, nhưng làm thế nào mình mới có thể tìm được Tâm Tố duy nhất trong họ nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn tình hình phía xa cảm thấy có chút khó khăn.
Hơn nữa vào lúc này, hai bên chưa đủ kịch liệt, hoàn toàn không phải là thời điểm mình đυ.c nước béo cò được. Lúc này mà xông qua đó thì sẽ chỉ bị hai bên đánh thôi.
"Làm sao đây? Họ đều ở đây rồi, nếu không thì dứt khoát....nhờ Gia Cát Uyên giúp?"
Nghĩ đến vẻ mặt của Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng có chút do dự. Tình huống nguy hiểm này mà kéo hắn vào thì hoàn toàn là kéo hắn vào trong hố lửa rồi.
"Không được, cứ chờ trước đã rồi nói."
Ngay khi Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, hoàng đế Đại Lương đứng ở trên sân thượng trên cây bắt đầu mở miệng nói chuyện.
"Ngươi còn không bằng lòng chờ? Các ngươi cảm thấy quả nhân ta đoán không ra các ngươi sẽ tới quấy rối sao? Mỗi bước của ngươi quả nhân đều đoán được, hôm nay ngươi ném ra hai con xúc xắc cùng với mấy tên man di có ý đồ gây rối cùng sẽ không cản trở được kế hoạch của quả nhân đâu!”
Giọng nói uy nghiêm truyền vào trong lòng của tất cả những người có mặt ở đây. Trong lòng mỗi người đều có hoặc ít hoặc nhiều sợ hãi với giọng nói này, có một vài người định lực không đủ đã bắt đầu xoay người bỏ đi rồi.
Nghe vậy, Tọa Vong Đạo không hề có ý sợ hãi mà còn lớn tiếng cười nhạo họ, thỉnh thoảng còn quái gở bắt chước giọng điệu của đối phương.
“Hừ!”
Một tiếng khịt mũi lạnh lùng truyền ra bốn phía, hoàng đế Đại Lương khẽ nghiêng người một chút.
"Làm phiền quốc sư rồi."
Thời điểm một ông lão run rẩy hai tay cầm thanh trường kiếm có khắc hai mươi tám chòm sao phía trên đứng ở ngay trên sân thượng, bức tường vàng phía tây đã có chuyển động mới.
Lý Hỏa Vượng nghe tiếng động thì nhìn sang. Hắn nhìn thấy bức tường vàng to lớn ầm ầm sụp đổ. Gia Cát Uyên ăn mặc như thư sinh xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc cầm theo bút phán quan, động tác nhanh nhẹn lao về phía trước giống như đang ở Đại Tề đuổi theo ai vậy.
Mà những người ở trước mặt hắn không ngừng nhảy ra như hạt đậu vậy.
Không ngoài ý muốn đầu của những người này đều là bài mạt chược, họ đều là Tọa Vong Đạo.
Khi số lượng người càng ngày càng nhiều, tim Lý Hỏa Vượng không ngừng chìm xuống:
"Điều này là không thể! Như này thì quá nhiều, cái này đã vượt quá số lượng trên một bàn mạt chược rồi !!"
Hơn nữa , màu sắc của những lá bài trong đó đều rất kỳ lạ, những hoa bài như mai lan trúc cúc xuân hạ thu đông thì cũng thôi đi, nhưng trong đó lại còn có màu mạt chược tượng thần tài cùng với mèo và chuột là như thế nào!
"Ha ha ha, tại sao lại không chứ? Chưa từng thấy qua chứ gì, mạt chược ở Đại Lương quả thật không có nhưng mạt chược ở Đại Tề thì có nha"
Ảo giác Hồng Trung bên cạnh đầy đắc ý nói.
Ngay khi ảo giác Hồng Trung vừa nói xong lời này, một bà lão lăn ra trước mặt Gia Cát Uyên.
Lý Hỏa Vượng nhớ ra dáng vẻ của nàng, đó chính là Bắc Phong mà lúc đầu Gia Cát Uyên bắt được đưa tới Đại Tề.
Chỉ thấy sau khi Bắc Phong đứng dậy, vẻ mặt nàng vô cùng mê mang nhưng sau khi nàng nhìn xung quanh một vòng, đôi mắt nàng nhanh chóng trở nên khôn khéo hơn.
Ngay sau đó, khuôn mặt của nàng nhanh chóng vặn vẹo, những nếp nhăn rút đi cực nhanh. Đầu tiên mặt nàng biến thành một tấm màu Bắc Phong, sau đó xung quanh tấm bài mạt chược chợt gấp vào bên trong.
Từ hình chữ nhật biến thành một khối lập phương. Máu thịt trên khuôn mặt kia nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng tạo thành một con xúc xắc sáu mặt.
Xúc xắc dùng một điểm màu đỏ máu ngẩng đầu nhìn hoàng đế Đại Lương trên cây. Giọng điệu của hắn mang theo vẻ đắc ý:
“Thật sự ngươi có thể đoán được mỗi một bước đi sao? Vậy ngươi có thể đoán ra việc ta kéo Tọa Vong Đạo từ Đại Tề qua thông qua Tâm Trọc không?”
"Haha, một bàn mạt chược, ngươi có thể đối phó được, vậy còn hai bàn mạt chược thì sao?”
Nghe vậy, con ngươi của Lý Hỏa Vượng lập tức co rút lại cực nhỏ. Hóa ra lúc trước cho dù là tìm Gia Cát Uyên hay là cố ý thua Gia Cát Uyên thì đều là do Bắc Phong cùng với Tọa Vong Đạo khác giả vờ!
Mục đích của họ thực ra chỉ có một, đó chính là khiến Gia Cát Uyên biến họ trở thành người Đại Tề, sau đó tiến vào Đại Tề rồi liên lạc với Tọa Vong Đạo bên kia!
Như vậy có thể thấy, Đại Tề không phải là do Tâm Bàn tưởng tượng ra mà nó thật sự tồn tại!