Lý Hỏa Vượng chậm rãi bước ra khỏi tẩm cung uy nghiêm khí thế, hắn liếc khóe mắt, nhìn thấy hoàng đế Đại Lương đang thuật lại câu chuyện, lão thái giám bên cạnh gật đầu nhè nhẹ, cầm lấy bút vẽ lên một vòng tròn trên những cái tên trên sách.
Có lẽ đêm nay hắn ta không chỉ tìm đến một mình hắn để lôi kéo, tên này đúng là tuyệt vọng rồi thì cái gì cũng có thể thử, bất kể kết quả như thế nào.
Lý Hỏa Vượng đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc dính líu đến chuyện này, những gì hắn vừa nói hoàn toàn chỉ là để ổn định hắn ta, có thể thoát thân trước thôi.
Còn về việc liệu sau này Hoàng đế Đại Lương có tìm đến gây rắc rối cho hắn hay không, thì hắn cũng phải sống sót trong trận đại chiến dưỡng cổ này trước rồi mới tính được chứ.
Dù sao thì, Lý Hỏa Vượng cảm thấy anh chàng này có rất ít hy vọng, từ chối sự lôi kéo của hắn ta có lẽ không chỉ mỗi mình hắn.
Đến khi Lý Hỏa Vượng ngồi trên chiếc kiệu tám người khiếng để trở về nhà, trời cũng đã sáng rõ.
Hắn tìm đại một tên ăn mày, lấy khuôn mặt của mình treo lên người hắn ta, vứt ở nhà giả vờ làm Lý Hỏa Vượng. Sau khi thay đổi khuôn mặt của mình, hắn dẫn theo Miểu Miểu và Lý Tuế đi về phía cổng thành.
Là Hồng Trung của Tọa Vong Đạo, xét về chướng nhãn pháp, Lý Hỏa Vượng vẫn rất tự tin có thể qua mặt được những người giám sát mình.
Quả nhiên như những gì Lý Hỏa Vượng dự liệu, đã sắp ra khỏi cổng thành rồi, mọi thứ vẫn sóng yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra.
"Nàng ngồi đây, ta đi mua đồ ăn sáng, lát lên đường rồi ăn."
Lý Hỏa Vượng nói rồi đi về phía quầy hàng.
Miếng bột mỏng màu vàng nhạt được kéo dài ra rồi thả vào trong chảo dầu đang bốc khói, chiên lên, nó nhanh chóng cuộn lại và nở ra, cuối cùng chuyển màu từ nhạt sang đậm và cuối cùng được chiên thành bánh quẩy.
Chiếc bánh nếp rải mè vừa được vớt ra còn đang bốc khói nghi ngút, được vo thành một khối, được nặn ra từ gan bàn tay của một người mập phúc hậu bên cạnh, bên trên rắc thêm hạt vừng đen và đường thốt nốt.
Bánh quẩy giòn rụm được gập đôi lại, kẹp trong chiếc bánh nếp có rải mè đen và đường thốt nốt, dùng hai tay nắm lấy đưa lên miệng cắn một miếng, bánh quẩy giòn rụm được bọc trong chiếc bánh nếp dẻo, mùi thơm của hạt vừng quyện với chiếc bánh quẩy mặn giòn, gói thật chặt trong khoang miệng.
"Lấy sáu cái."
Lý Hỏa Vượng ném tiền đồng vào sọt tre trên sạp hàng.
Nhìn thấy tiền đồng vào túi, người trung niên mập mạp phúc hậu khoảng ba mươi bốn mươi tuổi mỉm cười, hai mắt nhỏ bằng hạt đậu lập tức vùi vào trong mỡ, không nhìn được gì.
"Ây! Có ngay! Sáu cái bánh quẩy gói bánh nếp, khách quan cầm này, cẩn thận nóng nhé."
Lý Hỏa Vượng nhận lấy thức ăn, cắn một miếng, vừa nhai được hai miếng, đôi chân đang bước đi chợt dừng lại.
Hắn bước tới quầy hàng, nhổ ra một con xúc xắc trong miệng, nhẹ giọng nói với ông chủ quầy hàng đang nhiệt tình chào mời khách hàng:
"Lão đại, có chuyện gì sao?"
Ông chủ sạp mập mạp cầm lấy chiếc khăn quanh cổ lau lau, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi do chảo dầu nóng, vừa cúi đầu khom lưng mời chào khách vừa cười toe toét nói:
"Ai da, có thể có chuyện gì chứ, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp chút việc vặt thôi."
Nghe người chủ quầy hàng mập mạp trước mặt nói những lời này, Lý Hỏa Vượng cười một cái tự giễu.
"Đúng là quá coi trọng ta, chuyện mà ngay cả ngươi cũng không làm được, tìm ta có tác dụng gì."
Người đàn ông mập mạp không lập tức trả lời câu nói của Lý Hỏa Vượng, mà hơi luống cuống tay chân tiếp đãi khách khứa, đợi mọi người đi gần hết, hắn mới đi xuống dưới sạp hàng, lấy ra hai chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ, ngồi lên một cái rồi ném một cái sang cho Lý Hỏa Vượng.
"Nào, ngồi đi, đừng đứng nói chuyện. Chuyện này ấy mà, thật sự chỉ có ngươi làm được, ta không được, qua đó sẽ bị long mạch phát hiện."
Lý Hỏa Vượng nhìn cái đầu tai to mặt lớn, hắn hỏi với một chút chế giễu:
"Lần trước chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với Giám Thiên Ti rồi, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?"
Nhìn bộ dạng lúc này của Lý Hỏa Vượng dường như không quan tâm, nhưng thực ra trong lòng hắn lúc này đã vực dậy toàn bộ tinh thần rồi.
Chỉ vì, người này không phải ai khác, hắn ta chính là thủ lĩnh của Tọa Vong Đạo, Đầu Tử!
Cùng là Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng không thể nào quên được những mặt đáng sợ của hắn.
Con người hắn ta thích nhất là lừa dối những kẻ dối trá, thậm chí có thể nói rằng trong toàn bộ Tọa Vong Đạo, nói không chừng hơn một nửa người đều là do hắn lừa tới.
"Này, xem ngươi nói gì kìa, nếu chúng ta không cướp đoạt đồ của Giám Thiên Ti, chúng ta sẽ không đắc tội với bọn họ sao?"
Đầu Tử đưa tay ra chộp lấy hai cái bánh quẩy còn sót lại, cho vào miệng nhai nhồm nhoàm.
"Hồng Trung, tối hôm qua hoàng đế Đại Lương đã lôi kéo ngươi đúng không? Ôi, chuyện vui vẻ như vậy, ngươi chạy cái gì."
"Lát nữa ngươi trở về, đồng ý sự lôi kéo của hoàng đế đó, sau khi xong việc, ngươi hãy tìm cách giúp hắn đăng cơ thành công."
Đầu Tử nói ra những việc mà hắn muốn Lý Hỏa Vượng giúp.