Tọa Vong Đạo muốn tham gia vào cuộc đấu tranh giành hoàng vị của hoàng thất Đại Lương, Lý Hỏa Vượng không hề thấy bất ngờ chút nào.
Nhưng bất kể họ muốn làm gì, Lý Hỏa Vượng không hề có chút ý định nào sẽ tham gia.
"Lão đại, hiện tại ta không có thời gian, chuyện này ngươi tìm người khác giúp đi."
Đối mặt với lời từ chối dứt khoát của Lý Hỏa Vượng, Đầu Tử cười nói:
"Sao thế này, đâu còn là trẻ con nữa, đừng có giở tính trẻ con. Yên tâm, chỉ cần hoàng đế lên ngôi, ngươi sẽ không dính líu gì nữa."
"Hồng Trung à, trong cung này chúng ta vốn đã không có nhiều người, thời gian trước còn bị quét sạch một tốp, bây giờ chỉ còn một mình ngươi thuận tiện nhất, thêm nữa, đừng quên ngươi vẫn còn nợ ta một ân tình."
Đôi bàn tay dính đầy dầu mỡ của Đầu Tử vỗ vỗ bả vai Lý Hỏa Vượng.
"Ngươi nghĩ xem, đúng không, quá hợp tình hợp lý, chuyện này phải do ngươi làm thôi."
Ân tình? Lý Hỏa Vượng không nhớ nổi, ân tình trong miệng tên này thậm chí còn không có trong trí nhớ của Hồng Trung.
"Ta không làm chuyện này, lão đại Đầu Tử, ngươi vẫn nên tìm người khác đi."
Sau khi Lý Hỏa Vượng từ chối một lần nữa, hắn dứt khoát đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"Trải qua sự giày vò lần trước, Tọa Vong Đạo đã không còn bao nhiêu người nữa, ta khuyên ngươi nên tu thân dưỡng tính một thời gian đi."
Đối mặt với Đầu Tử có sức mạnh vượt xa chính mình, lúc này Lý Hỏa Vượng chỉ có thể đánh cược, đánh cược rằng đối phương dưới sự vây đuổi chặn đường của Giám Thiên Ti, hắn sẽ không hao tổn công sức với Tam Nguyên vào lúc này.
Nếu muốn không bị Tọa Vong Đạo lừa dối thì ngay từ đầu không nên đi theo con đường của hắn ta.
Lý Hỏa Vượng vừa đi được vài bước thì đột nhiên sau lưng lại vang lên giọng nói của Đầu Tử.
"Cậu nhóc, ngươi thật sự không làm sao? Nếu ngươi thật sự không làm, đừng trách ta không niệm tình nghĩa đồng môn!"
Chân hắn khẽ xoay, Lý Hỏa Vượng nhìn Đầu Tử một lần nữa, giọng điệu bình tĩnh, nói:
"Lão đại Đầu Tử, sao vậy? Lẽ nào ngươi muốn làm khó ta sao?"
"Xem ngươi nói kìa, chúng ta cũng đâu phải binh gia liều lĩnh, làm sao có thể làm khó chính huynh đệ của mình được."
Nghe thấy giọng điệu nhã nhặn của đối phương, Lý Hỏa Vượng thầm cười lạnh trong lòng.
"Ta nói cho ngươi biết, mới một tháng trước, ngươi nợ ta một ân tình, yêu cầu ta bảo quản một món đồ, ngươi không nhận công việc này cũng không sao, vậy thì đừng trách ta thả món đồ mà ta đang cất giữ ra."
"Hả?"
Lý Hỏa Vượng cau mày, hắn rất chắc chắn rằng một tháng trước, hắn hoàn toàn không tiếp xúc với Tọa Vong Đạo nào cả, hay là, tên Đầu Tử này đã bắt đầu lừa dối hắn?
"Lão đại Đầu Tử, trò này không có gì thú vị đâu, trải qua chuyện lần trước ta đã mệt lắm rồi, ta muốn nghỉ ngơi thật tốt, ngươi đi tìm người khác đi."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng ném thức ăn đã nguội trong tay xuống đất, đi về phía xe ngựa.
Thấy Lý Hỏa Vượng bỏ đi, Đầu Tử không hề đuổi theo mà vội vàng tiếp đón những vị khách mới.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang lái xe ngựa của mình đi về phía cửa tây của Thượng Kinh, ông chủ quầy hàng mập mạp ở đằng xa hét lên với chiếc xe ngựa.
"Tiểu tử thúi! Ngươi kiềm chế một chút! Nếu ngươi chỉ tu chân không tu giả, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma đấy!"
Dù đã an toàn rời khỏi Thượng Kinh, Đầu Tử cũng không làm bất cứ điều gì khác thường, nhưng Lý Hỏa Vượng sẽ không ngây thơ nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc.
Sau khi ra khỏi Thượng Kinh, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Lý Tuế và Bạch Linh Miểu cho ngựa chạy không ngừng suốt cả quãng đường.
Để tránh những màn lừa dối của Đầu Tử, hắn thậm chí không tiếp xúc với bất kỳ người sống nào trên suốt đường đi.
Đói ròi thì lên núi săn bắt, xuống sông mò cá, sống như một người nguyên thủy.
"Lạch tạch."
Ngọn lửa liếʍ qua da cá đã được cạo vảy, dùng một cây tăm bằng trúc xiên qua con cá to cỡ bằng cánh tay, nướng đến khi chín vàng.
Sau khi rắc một ít muối tinh, Bạch Linh Miểu cầm con cá đưa qua trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đang canh gác xung quanh, nhẹ lắc đầu.
"Nàng ăn trước đi, ta không đói."
Bạch Linh Miểu đặt con cá nướng trong tay vào trong ngực Lý Tuế, gắp một con cá khác và bắt đầu nướng.
"Lý sư huynh, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến thôn Ngưu Tâm?"
"Tạm thời chúng ta khoan trở về đã, đừng đem chuyện phiền toái này trở về thôn."
"Vậy chúng ta sẽ ở bên ngoài bao lâu? Những vài năm sao?"
Bạch Linh Miểu lo lắng hỏi.
"Không lâu như vậy đâu, nếu Tọa Vong Đạo muốn nhúng tay vào chuyện đoạt vương vị của Đại Lương thì chỉ cần đợi đến khi tân hoàng đế đăng cơ, bất kể Tọa Vong Đạo có thành công hay không, bọn họ cũng không sẽ không gây phiền phức cho ta nữa."
Điều mà Lý Hỏa Vượng lo lắng hơn bây giờ là Đầu Tử sẽ bí mật giở thủ đoạn gì, người này là thủ lĩnh của Tọa Vong Đạo, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Khi hắn tìm được một người, về cơ bản những trò sau đó hắn cũng đã thiết kế xong rồi, chỉ chờ người khác tự chui đầu vào rọ.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng có chút không cam tâm, chậm rãi siết chặt hai tay, sức lực của hắn vẫn không đủ mạnh, nếu hắn tu chân thành công, đâu cần phải kiêng kỵ hắn ta như vậy.