Tiên Đạo Vô Minh

Chương 19 - Hóng Chuyện

Rời khỏi Trưởng Môn Điện, Tiêu Dao bay thẳng đến một ngọn núi trống trải. Sau đó lại phóng ra cái bảo khí mà tên trung niên đưa cho hắn.

Mặc dù Tiêu Dao không biết nó là gì, nhưng nhìn hình dạng lại rất giống mũi khoan...

Tiếp theo hắn cũng làm theo lời dặn, rót vào linh lực sau đó chờ xem biết hóa.

Xoạt! két két...

Mấy thanh âm lớn từ cái bảo khí nổi lên, sau đó mũi khoan liền xoay chuyển liên tục, hướng đến một nơi khác bay đi.

Tiêu Dao cũng có chút ngạc nhiên không ngờ nó có thể dùng như vậy, hắn cũng không chậm trễ mà đi theo.

Tới một ngọn núi tầm trung, bảo khí liền dừng lại. Sau đó nó liền hướng mũi khoan xuống một gốc bắn nhanh tới...

Mấy canh giờ sau một cái hang động được xây dựng thành, mặc dù bên trong này khá đơn sơ. Nhưng cũng rất thỏa mái, có ánh sáng phía trên cao chiếu xuống, một góc nhỏ kia còn có nước ngầm không ngừng chảy...

Tiếp theo hắn liền phóng ra trận pháp, mấy cái trận kỳ kia bay ra tứ phía gắm xuống, bắt đầu hình thành nên phòng hộ trận pháp cấp thấp.

Nhìn cái màng lá chắn trước mặt hắn có chút thất vọng a, mới chạm nhẹ một cái đã dễ dàng bị xuyên qua.

Tiêu Dao lần nữa nhìn đến trận pháp, nói một câu: "Đây cũng quá cùi bắp rồi"

Tiếp theo đó hắn liền truyền thần thức vào nhẫn không gian lấy ra một cái trận bàn cùng một lá cờ nhỏ.

Tiếp theo Tiêu Dao liền niệm pháp quyết, trận bàn cũng đồng thời bay lên không trung phát ra ánh sáng, sau đó thì từ từ hạ xuống đất.

Bốn cái cờ nhỏ cũng đồng thời phân tán, găm xuống mắt đật, có cái lại gắm trong hồ nước, cái khác lại ở trên tường đá...

Đồng thời sau đó một cái kết giới màu vàng hiện ra, lúc này hắn mở thở phào một hơi. Mặc dù chỉ là ở đây một thời gian, nhưng Tiêu Dao cũng không vì vậy mà để người khác đi vào đây làm phiền.

Tìm theo hắn liền ngồi lại xuống đất, tĩnh tâm vận công pháp Âm Dương Lưu Chuyển. Từ bên trong khí hại, những hạt ánh quang liên tiếp chạy vào bên trong tích tụ linh lực mở rộng không gian...

Bây giờ chỉ có thể ngồi đây tu luyện, hắn cũng không thể vừa mới đến đã đòi đi truyền tống trận, nhự vậy có chút vô lý a!

Nhưng Tiêu Dao cũng có chút bất ngờ là linh khí nơi đây nhiều hơn bên ngoài gấp năm lần. Như vậy việc mở rộng khí hải, tiến giai công pháp không phải điều không thể.

Mấy ngày tiếp theo hắn chuyên tâm tu luyện, củng cố tu vi cảnh giới. Tiêu Dao cũng không quên rèn luyện nhục thân bằng cách múc nước bỏ vào cỗ đỉnh, tiếp theo lại nhot vài giọt Bạch Linh Thủy đi vào ngâm mình tu luyện.

Chớp mắt hai tuần đã trôi qua.

Bên trong động phủ nhỏ, Tiêu Dao chợt đứng dậy thu lại vài thứ, sau đó vươn vai bước ra khỏi nới này tiến thẳng đến một nơi.

Trong thời gian qua đối với các loại pháp thuật, kinh thức hắn cũng lĩnh hội được không ích, trong đó có cả phương pháp trồng linh thảo...

Hắn cũng đồng thời phát hiện ra một cái bí mật khác của cổ đỉnh thần bí này, đó chính là có thể phóng ra kim quang thúc giúc tăng nhanh thời gian...

Cũng nhờ nó mà quá trình Trúc Cơ được đẩy nhanh hơn, hắn mới có thể miễn cưỡng thành công. Nếu không hậu quả thực là khó nghĩ đến...

Còn tại sao Tiêu Dao lại biết thì chính là trong quá trình nghiên cứu, thì cái đỉnh tự động bắn ra kim quang vào một cái linh thảo nhỏ làm nó sinh trưởng nhanh cao lớn hơn bình thường. Hắn phán đoán rất có thể là phải bỏ vào đó thiên tài địa bảo hay gì đó có chứa nồng đậm linh khí, đến khi hấp thụ sẽ phóng ra công năng...

Tuy nhiên cũng chỉ là đoán bừa không thể tự cho là đúng mà tùy tiện hành động.

Tiêu Dao sau khi đứng dậy liền tiến đến cái màn chắn trước mặt sau đó giơ tay ra truyền vào linh lực. Một cái lỗ hỏng nhỏ liền hiện ra, tiếp theo Tiêu Dao không nhanh không đi ra bên ngoài, màn chắn sau đó cũng đóng lại.

Sau đó Tiêu Dao lại phóng ra một cái pháp khí, tiếp theo liền ngự lên bay thẳng về phía trước.

Rất nhanh sau đó hắn đã có mặt tại một cái tòa thành nhỏ, vừa định bay vào liền bị hai người giơ kiếm ngăn chặn.

"Mau đứng lại! Không được phi hành trong thành. Ngươi mới vài à, sau điều này lại không biết" Một người trong hai liền đứng ra, lạnh lùng nói.

Tiêu Dao vừa liếc một cái liền nhìn rõ hai tên canh cửa trước mặt chỉ là tầng mười lăm Tụ Khí, không đáng uy hiếp.

Hắn sau đó nghe lời liền hạ xuống đi bộ, vừa bước vào thành hắn nhìn thấy có không ít đệ tử thân mặc bạch y trang phục đi vào, cùng lúc này hắn mới nhớ ra là chưa lấy trang phục a!

Bên trong tòa thành này nhìn sơ cũng giống với các tòa thành của phàm nhân đều là hai bên đường có bầy ra một đống quầy buôn bán. Nhưng nhìn kỹ lại thì mới phát hiện, những đồ được bầy ra quầy hàng đểu là các loại pháp khí, công pháp võ kỹ nhiều loại...

Hắn vội đi qua một vòng, liền bị mọi người chú ý mà hướng mắt nhìn qua. Thấy tình cảnh này hắn có chút ngại ngùng a, lý do mà bị chú ý chắc là không mặc đồ môn phái, người không biết lại tưởng rằng hắn là tán tu đi lạc...

Tiêu Dao cũng nhanh chống đi vào một cái tìm quần áo. Đột nhiên từ trong một nữ nhân bước ra, nói:" Vị sư huynh này không biết huynh đến là mua quần áo loại nào..." Nàng cũng nhiệt tình dẫn hắn từng nơi hỏi.

"Cái đó trong đây quần áo của trưởng lão là cái nào vậy! " Tiêu Dai cũng gật đầu vội vàng nói.

"Trưởng Lão!" Nghe tới đây nữ nhân kia liền kinh ngạc, dù gì người trước mặt nàng vừa nhìn là rất nhỏ tuổi. Không nghĩ đã là trưởng lão!

Ngay sau đó nàng vội xua xua tay, bác bỏ ý nghĩ kia. Thầm tưởng đối phương chỉ là làm màu, nên giọng điều có chút gay gắt: "Có thì có chỉ là nếu thật sự là trưởng lão. Vậy phiền ngài đưa ra lệnh bài trưởng lão"

Hắn cũng không nói gì thêm, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng cũng biết là bị xem thường. Sau đó Tiêu Dao bỏ tay vào người lấy ra một tấm lệnh bài phía trên khắc rõ hai chữ “Trưởng lão” đưa cho nàng xem.

Thấy cái tấm lệnh bài trước mặt nàng cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó liền đuôi đầu tạ lỗi hai tay dâng lên cho Tiêu Dao:" Vừa này đệ tử mạo phạm, mong trưởng lão thứ lỗi. Đây ta dẫn ngài vào bên trong lấy đồ".

Nhìn cái tình cảnh này hắn cũng hài lòng mà gật gật đầu trong lòng thầm nói:"Khà khà đây là cảm giác vã mặt mà nam chính thường gặp a!"

Hắn tiếp theo liền theo sau nữ nhân kia đến sau hơn bên trong nhà đến một cái phòng liền đi vào.

Phía trước mặt là có vô số bộ đồ đang được bảo quản trong kết giới lơ lưng không trung.

Nàng sau đó liền đo đạc một chút về kích người Tiêu Dao. Sau một lúc liền đưa cho hắn mấy bộ.

Nhìn cái này hắn cũng không kinh ngạc mấy, bộ đồ này giống y trang của Liễu Thanh...

"Trưởng lão ngài có hài lòng không ạ" Nàng vừa thấy Tiêu Dao lấy đi thu vào trữ vật, liền nhỏ giọng hỏi.

"Rất tốt!" Tiêu Dao cũng gật đầu khen.

Nghe lời này nữ nhân kia, lại lần nữa mở lời:"Đa tạ trưởng lão có lời, mấy bộ này hết của ngài năm mươi linh thạch..."

Tiêu Dao đột nhiên đại biến, hoang mang trong lòng tự nói:"Không phải miễn phí a!!!"

Hắn một lại mới bình tĩnh lại, cắn răng móc ra linh thạch đưa cho nàng.

Từ cái đại hội đấu giá, tiền của hắn cũng không còn nhiều, Tiêu Dao cũng biết quý trọng linh thạch hơn...

Tiêu Dao sau đó liền quay người một cái rời đi nới khác, bước ra ngoài hắn lần này tự tin đi lại không sợ bị dòm ngó nữa. Nhưng tên đệ tử vừa mới thấy hắn cũng phải cuối đầu kinh chào, cái biểu tình này làm hắn rất thõa mãn...

Đột nhiên lúc này một cái tiến động lớn phát ra:

" Tiểu tử người cũng mau đền lại cho ta, miếng pháp bảo này"

"Đây mà là pháp bảo gì chứ, chỉ là cái chén nát cũ kỹ. Người nhìn làm gì mà giống pháp bảo, bây giờ ta trả một miếng linh thạch lấy hay không!!?"

"Không biết, cái chén này ta chính là lấy được từ một hang động của một tu sĩ khẳng đỉnh không phải vật phàm!!"

Cùng lúc này có không ít đám đệ tử bao vây lại xem tình hình phía trước, mà cái Tiêu Dao cũng đồng dạng tò mò đi tới.

Vừa tới hắn liền kinh ngạc, không nghĩ tới lại gặp phải tiểu tử Lâm Hóa Nguyên lúc trước a!

Hắn lúc này cười thầm một tiếng:"Khà khà đáng đời người, lúc trước lại chửi ta đê tiện không biết xấu hổ"

Tuy là nói vậy nhưng tên này cũng không xấu, chỉ là Tiêu Dao muốn quan sát tình hình một chút xem như thế nào mới dám bước ra phân xử. Dù gì hắn bây giờ cũng đã là trưởng lão...

Cùng lúc này một vị nữ tử xinh đẹp thân hình cân đối bước ra:"Nới này là Thanh Minh Tông các người dám cãi nhau ồn ào. Muốn giải quyết thì lên lôi đài, nếu không thì đừng trách ta không khách khí"

Nhìn thấy nàng ta hắn lại lần nữa kinh ngạc, đây chẳng phải là nữ tử Lưu Huyền kia sau! Chỉ là tính cạch quả nhiên không thay đổi.

"Vâng Lưu sư tỷ"

"Lưu sư muội"

Hai tên nhìn qua nữ tử liền chào một tiếng, sau đó lại tiếp tục:" Đúng vậy có giỏi thì bước ra lôi đài" Lâm Hóa Nguyên đột nhiên cười lạnh nói.

Một tên gầy gò chính là chủ quầy vừa nghe lời nói kia liền nhăn mày:" Người cũng chỉ là ỷ mạnh hiếp yếu, nếu ta lên lôi đài còn không phải là thua chắc chắn rồi sao!!?" Hắn cũng biết thừa đối phương là tầng mười lăm Tụ Khí, còn bản thân cũng chỉ là tầng mười bốn ngu lắm mới đồng ý.

Đột nhiên một nam nhân tuấn tú khác đi tới, sắc mặt người vô cùng điềm tĩnh toát lên cái bá khí bức người khó tả:" Ba người có chuyện gì vậy" Hắn nhỏ giọng nói.

Tiêu Dao cũng đồng thời kinh ngạc đây chẳng phải là tên La Nguyên sao! Hơn nữa nhìn trang phục lẫn khí tức, có lẽ đã thăng lên trúc cơ cảnh!!!

Bình Luận (0)
Comment