Một bên khác...
La Nguyên truyền chân khí vào bảo kiếm, tiếp theo liền chém ra không trung một đường.
Từ trong lưỡi kiếm bắn ra một đạo năng lượng hình bán nguyệt về hướng Nhạc Vân.
Nhạc Vân nhìn thấy chiêu này, sắc mặt không chút lo lắng hơn nữa còn mỉm cười:"Dô! La Nguyên sư huynh ra tay thật nặng nha!!"
Nàng chỉ nhẹ nhàng dùng thiết phiến trên tay, xòe ra quạt một cái.
Một đạo cầu nắng lượng bắn ra, triệt tiêu đòn tấn công của La Nguyên.
Chưa hết nàng còn liên tiếp quạt thêm mấy cái, vô số cầu năng lượng từ trong thiết phiến bắn ra hướng về La Nguyên.
Thấy cảnh này La Nguyên vội dùng thân pháp, nhanh nhẹn né tránh các đòn tấn công. Sau đó hắn chạy nhanh đến áp sát đối phương, thanh kiếm trên không do dự mà vung xuống
Lưỡi kiếm ngay khi rơi xuống người Nhạc Vân, liền bị nàng nhẹ nhàng dùng thiết phiến đỡ lại.
"Sư huynh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc!" Đôi môi khẽ rung, quyến rũ nói.
La Nguyên thấy qua chỉ hừ lạnh một tiếng:" Hừ! Yêu nữ xem kiếm"
Tiếp theo đó hắn lạnh lùng không chút mềm yếu, liên tiếp chém ra nhiều nhát. Đồng thời trên tay tụ lại chân khí, một quyền mạnh mẽ xuất ra.
Bach...
Không kịp đỡ đòn, Nhạc Vân liền bị một quyền kia của đối phương đánh lùi ra xa.
Nhạc Vân trên miệng phun ra ngụm máu, một tay ôm chỗ bị đánh trúng. Sắc mặt liền thay đổi:"Dám làm ta bị thương chịu chết!!!"
Dứt lời, từ xung quanh nàng tụ lại vô số tử cầu, hơn nữa đằng sau...Một con yêu xà kích thước to lớn được ngưng tụ bằng chân khí hiện ra, tấm tử phù trên tay nàng cũng dần tan biến.
La Nguyên ngạc nhiên thốt:" Vậy mà lại là Tử Xà Phù!!!"
Ngay sau đó không chịu thua, hắn đồng thời phóng ra liên tiếp mươi ba tấm phù. Trong đó mười hai cái là kim phù cái còn lại là huyết phù.
Mười hai tấm kim phù đồng loạt hóa thành đạo năng lượng lơ lửng trên không trung.
Huyết phù lại vô cùng khác biệt, từ trong đó bắn ra ánh sáng màu đỏ tiếp theo liền bay ra một con chim ưng, xung quanh bao bọc hỏa khí phảng phất như chu tước hiện thế.
Tiếp theo đó dựa vào ý niệm của hai người, các đòn tấn công đồng loạt bay tới...
Ầm ầm ầm...
Liên tiếp sau đó là mấy tiếng động vô cùng lớn vang lên. Đến nỗi hang động bắt đầu rung chuyển, đất đá phía trên liên tiếp rơi xuống.
Thấy qua tình hình không hay, Tiêu Dao trước hết lấy hết đồ của mấy tên vừa diệt. Sau đó nhanh chóng triển khai độn thuật, chớp mắt một cái liền đứng tại bên ngoài hang động.
Dù sao bảo vật lấy được cũng đã đủ bù lại, không cần tham lam thêm. Trước hết đối với hắn chính là chạy trốn, nếu không con mãnh sư mẹ quay lại xác định là tất cả sẽ mạng...
Hắn không chần chừ tiếp tục rời đi, nhưng trước khi chạy tiếp. Tiêu Dao liền trong nhẫn không gian lấy ra một tấm thanh phù.
Đây là Triệt tức phù, theo trong bí tịch có ghi tác dụng của nó chính là xóa mọi khí tức dấu vết có trên người, ẩn đi năng lượng từng tiếp xúc...
Thứ này chính là một trong những thứ ba mẹ hắn để lại, nào ngờ đã đến lúc dùng.
Dù sao con mãnh sư mẹ kia chính là cấp sáu yêu thú, tương ứng kết đan cao thủ!
Nếu nó lần theo mùi máu hay khi tức đã từng tiếp xúc tại hiện trường thì khả năng rất cao sẽ bị phát hiện.
Vậy nên dùng Triệt Tức Phù là thứ không thể thiếu, nếu không thì chỉ có gia nhập thế lực lớn nào đó để được họ bảo vệ...
Hết đợt này chỉ sợ là hắn sẽ phải chuyển nhà tới nơi khác thôi.
Những người kia trở về chắc chắn sẽ nói hết mọi truyện đã xảy ra. Đám tiên môn kia biết đâu lại phát hiện ra thân phận hắn, đến lúc đó sẽ cướp tài nguyên công pháp hay gì đó...
Tiêu Dao mặc dù không muốn bỏ rơi đồng đội, nhưng trước khi đi hắn sẵn tiện đã diệt ba tên rồi. Nên chắc chắn là họ không sao rồi mới rời đi.
Không chần chừ, hắn triển khai bộ pháp Lưu Thiên chạy nhanh về nhà.
Thời gian lâu sau khi trở về nhà, hắn liền cuốn gói mọi thứ xong xuôi.
Sau đó lại xếp bằng lần nữa, lấy ra phục linh đan, hồi lại chân khí tiêu hao lẫn sức lực đã mất.
Thời gian hai canh giờ trôi qua, hắn chậm rãi mở to đôi mắt. Sau đó không chần chừ thu lại mọi thứ vào nhẫn, bắt đầu tới đi.
Vừa bước ra ngoài, Tiêu Dao đã thấy nhóm bốn người kia mình đầy thương tích, áo rách tùm lum đứng chờ.
Hơn nữa nữ tử Nhạc Vân cũng đang có mặt, cả người bị chói được Lưu Huyền canh giữ, ý định là dẫn về tông môn chờ phán xét.
Tiêu Dao sắc mặt trầm ổn, ngoài ý muốn liền hỏi:" Mọi người không về tông môn, sao lại đứng đây??"
La Nguyên chậm rãi đi tới, ôm quyền đa tạ:" Đa tạ Hàn đạo hữu ra tay giúp chúng ta tiêu diệt ba tên. Nhờ vậy mới có thể dễ dàng chế ngự hai tên còn lại. Ơn này khó mà đền..."
Tiêu Dao vội đi tới đỡ dậy vui vẻ nói:" Cái này là chuyện vô cùng hiển nhiên. Các người giúp ta có bảo vật, ta giúp lại các ngươi..."
Tiêu Dao chỉ là không ngờ hắn tên trước mặt lại biết, theo tình hình lúc đó đáng lẽ chỉ có tên Lâm Hóa Nguyên ở gần nhìn thấy. Chẳng lẽ...
Cùng lúc này, Lâm Hóa Nguyên đi lên:"Hàn đạo hữu, ngươi mặc dù tuy có chút đê tiện, có chút mặt dày, có chút chết nhát, có chút....
Nhưng chung quy lại, ta vẫn là đa tạ người đã ra tay cứu giúp"
Nghe lời này không hiểu sao Tiêu Dao lại không cảm thấy vui, trong lòng thầm nói:" Tên khốn nạn này đây là cảm tạ!!? Sao lại giống chửi xéo ta vậy!!!"
Tưởng trừng sao khi kết thúc là rời đi, nào ngờ trong tay La Nguyên biến ra cái bình sứ nhỏ.
Tiếp theo liền đưa cho Tiêu Dao:" Đây chính là một ít Bạch Linh Tuyền, một phần này coi như là ta hứa trước đó sẽ chia đi..."
Tiêu Dao ngơ ngác một lúc:" Hả không phải người nói là chỉ có cái hộp mới đựng được!!? Không sợ sư môn phạt sao"
La Nguyên gãi đầu gượng cười:" Cái đó ta vô tình nhớ ra là có thứ đựng được, còn về chuyện kia...không cần lo thiếu một ít cũng không sao"
"Đúng rồi cái này không được uống trực tiếp, nếu không cơ thể sẽ không chịu được mà nổ tung. Nên dùng cái này để pha loảng với nước, ngoài chỉ cần nhỏ một giọt ngâm mình nhục thân sẽ mạnh lên đó..."
La Nguyên sắc một đột nhiên chuyển biến thành nghiêm túc dặn dò nói.
"Hàn đạo hữu, người là tán tu đúng không. Nếu đúng có muốn cùng chúng ta gia nhập Thanh Minh Tông không??"
"Cái này không được, ta là đệ tử của Thông Thiên Thần Điện. Một tông môn ẩn thế, ta được cho ra ngoài lịch luyện..."
"A phải rồi đừng nói với ai là các ngươi đã từng gặp ta"
Sau đó là một khung cảnh, chia tay mỗi người một nơi.
Tiêu Dao cũng lên đường đi đến hướng phía Bắc, cách trăm dặm có các thành trì lớn nhỏ mọc.
Vừa hay hắn đến đó mua một ít thứ, rồi sẵn tiện tìm kiếm một nơi yên tĩnh để sinh sống.
Chờ khi đám người kia đi, Tiêu Dao nhìn đến căn nhà gỗ trước mắt những tiếc nuối lẫn kỷ niệm ùa về. Dù sao nó cùng hắn cũng đã gắn bó rất lâu bây giờ rời đi có chút buồn bã.
Ngay sau đó, trên tay Tiêu Dao ngưng tụ một đạo hỏa khí lớn bắn về căn nhà, nhìn nó bị thiêu rụi.
Sau khi đã xong mọi thứ, từ trong nhẫn trữ vật hắn phóng ra một cái phi kiếm rất lớn, dài ba mét, rộng bốn thước(1.6m).
Đây là thứ mà Tiêu Dao có được lúc trong hang động. Nhìn sơ qua đây cự kiếm này rất đặc biệt, hình như chính là dùng để phi hành.
Muốn ngự khí phi hành trước tiên các tu sĩ cần phải có hai thứ. Đó là cần lượng chân khí lớn, và pháp thuật Ngự Phong Thuật.
Tùy vào lượng chân khí có thể bay cao bay xa bấy nhiều. Còn về Ngự Phong Thuật may mắn là Tiêu Dao đã học từ lâu.
Hắn bước lên cự phi kiếm, sao đó ngồ xuống. Hai tay Tiêu Dao bắt đầu kết ấn, trong miệng niệm ra linh quyết.
Phi kiếm bắt đầu bay cao lên không trung, tiếp theo liền dựa vào ý niệm phía thẳng về phía Bắc.