Chương 227: Chủ động xin đi
Chương 227: Chủ động xin đi
“Thiên Thủy giao!” Viên Minh sáng mắt lên khi thông qua hồn nha nhìn thấy vật trong hộp ngọc.
Khi vừa vào Đông Vực, hắn từng nghe ông chủ một cửa hàng nói qua về thứ này. Thiên Thủy giao sinh ra dưới đáy biển sâu, quá trình hình thành cũng hề đơn giản, phải tập hợp đủ các loại điều kiện về linh lực, địa mạch, nhiệt độ, áp lực nước mới có thể hình thành, vậy nên thứ này cực kỳ hiếm, chỉ một khối nho nhỏ thôi cũng có giá tới bảy, tám trăm linh thạch, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được.
“Bạch trưởng lão hãy thu lại thứ này đi. Bần đạo chính là quán chủ Huyền Hóa quan, gánh vác di mệnh của các đời tổ sư, không dám quên chút nào. Điển tịch chế hương của bán quán tuyệt không thể bán ra.” Huyền Hóa chân nhân lắc đầu từ chối với ngữ điệu cực kỳ kiên định.
Bạch Lâm sầm mặt, lạnh giọng nói: “Huyền Hóa đạo hữu, Bạch mỗ đã nâng điều kiện lên tới mức này rồi, ngươi chớ có không biết điều! Chuyện này nếu truy tra tới ngọn nguồn, ngươi vẫn còn chưa hoàn thành được hoàn thành được một trăm phần Thất Bộ Đảo được ủy thác, làm hỏng chuyện tốt của Bạch mỗ mới khiến chuyện thành ra thế này, cứ coi như tới Thiết Vân quan đối chất, ngươi cũng không có chút đạo lý nào để nói!”
Huyền Hóa chân nhân mặt đỏ bừng lên, ngập ngừng nói không ra lời.
“Con súc sinh kia đã bị dọa sợ, cứ trông mãi trong hang ổ không chịu ra, vì kế hoạch hiện tại chỉ có dùng điển tịch chế hương của Huyền Hóa quan ngươi, cộng thêm mời Lam Tích đạo hữu ra tay giúp đỡ mới có thể săn giết được con súc sinh kia. Việc này nếu thất bại, ta và ngươi đều khó giữ tính mạng, nếu ngươi chết rồi, Huyền Hóa quan cũng sẽ tan thành mây khói, còn nói gì tới truyền thừa?” Bạch Lâm ánh mắt dọa người, gằn giọng nói từng chữ một.
Huyền Hóa chân nhân cứ nghe một câu, mặt lại tái đi một phần, khi Bạch Lâm nói xong thì trán lão đã tứa đầy mồ hôi lạnh.
“Ta sẽ cho Huyền Hóa đạo hữu thêm một ngày cuối cùng, ngày mai lại đến, hy vọng đạo hữu không khiến ta thất vọng, nếu không cũng đừng trách ta tàn nhẫn vô tình.” Bạch Lâm ném lại một câu xong liền thu hộp ngọc và túi trữ vật lại, đứng dậy rời đi.
Huyền Hóa chân nhân mặt mũi xám xịt, uể oải ngồi phịch xuống ghế chỗ tiền sảnh.
Một loạt tiếng bước chân vang lên, thì ra là Viên Minh đi đến.
“Viên đạo hữu, sao ngươi lại tới đây?” Huyền Hóa chân nhân đứng dậy hỏi.
“Huyền Hóa đạo hữu chớ trách, Viên mỗ có tu một môn bí thuật, có thể nghe được thanh âm từ rất xa, vừa rồi không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại của hai người các ngươi, liền tính tới thương nghị việc này với đạo hữu.” Viên Minh chắp tay tạ lỗi, nói.
Huyền Hóa chân nhân khẽ giật mình xong uể oải khoát tay áo, ngồi lại xuống ghế.
“Huyền Hóa đạo hữu, nghe các ngươi vừa rồi nói chuyện, hình như là vì không thể săn giết một con hung thú mà ngươi cùng vị Bạch Lâm tiền bối mới rơi vào quẫn cảnh, chân tướng chuyện này rốt cuộc là thế nào? Viên mỗ việc khác không dám nhiều lời, nhưng nói đến săn giết hung thú thì tự thấy cũng có chút thủ đoạn, có lẽ có thể giúp đỡ phần nào.” Viên Minh ngồi xuống ghế cạnh Huyền Hóa chân nhân rồi nói.
“Ngươi? Săn giết hung thú?” Huyền Hóa chân nhân kinh ngạc nhìn Viên Minh, bộ dạng rõ ràng là không tin lời của hắn.
Điều này cũng khó trách, chế hương sư quanh năm đều ở trong mật thất lo chế hương, đến việc mua vật liệu cũng cần người khác làm thay, cơ bản vô duyên với chiến đấu.
Viên Minh mỉm cười, bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Một cái ghế cách đó không xa đột nhiên vỡ đôi, chỗ vết nứt nhẵn bóng lạ thường, Huyền Hóa chân nhân cơ bản không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Không ngờ Viên đạo hữu còn có loại thủ đoạn này, chỉ có điều việc này e là ngươi không giúp được gì.” Huyền Hóa chân nhân tuy rất ngạc nhiên nhưng vẫn lắc đầu nói.
“Cứ kể một chút xem sao.” Viên Minh vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục truy vấn.
“Được rồi, chuyện này phải kể từ một tháng trước…” Huyền Hóa chân nhân thở dài, chậm rãi kể.
Một tháng trước, gã Bạch Lâm kia mang theo một mối làm ăn lớn tới nha, cụ thể là luyện chế một trăm cây mê hương Thất Bộ Đảo, giá tiền đưa ra khá cao nhưng nhất định phải xong trong vòng mười ngày.
Huyền Hóa chân nhân đang trong lúc cần gom góp linh thạch để chuẩn bị cho việc luyện chế Trúc Cơ linh hương nên đồng ý ngay.
Bằng vào khả năng chế hương của Huyền Hóa chân nhân, mười ngày dư sức chế trăm cây Thất Bộ Đảo, nhưng trời lại chiều lòng người, vào ngày thứ bẩy, đầu lão đột nhiên tái phát bệnh cũ, nằm hôn mê suốt hai ngày trong mật thất mất hai ngày mới tỉnh, tiến trình chế hương vì đó chậm trễ rất nhiều, cuối cùng chỉ chế được hơn tám mươi cây Thất Bộ Đạo, không thể hoàn thành yêu cầu của Bạch Lâm đúng hẹn.
Bạch Lâm cần một trăm cây Thất Bộ Đảo là để săn giết một Tuyền Qua(xoáy nước) thú dưới biển. Hung thú này đã đạt tới cấp hai đỉnh phong, chỉ còn nửa bước nữa là đạt tới cấp ba, tính tình vô cùng vô cùng giảo hoạt, đã trốn trong xoáy nước ngầm nhiều năm không lộ diện.
Bạch Lâm kia không biết dùng cách nào dụ nó lên mặt biển, đoạn dùng trận pháp vây khốn, đồng thời trong trận dùng một lượng lớn Thất Bộ Đảo gây mê nó, từ đó thừa cơ hạ sát nó.
Nhưng vì số lượng Thất Bộ Đảo không đủ nên con hung thú trong xoáy nước kia vào lúc mấu chốt nhất lại thoát được ra khỏi trận pháp, trốn về đáy biển, mặc cho Bạch Lâm sau đấy trêu chọc thế nào cũng không lộ diện nữa.
Sở dĩ Bạch Lâm săn giết hung này kia là do nhận lệnh từ một vị tu sĩ Kết Đan kỳ của Bạch Long đảo. Vị tu sĩ Kết Đan kỳ này tính tình bạo ngước, nếu không thể mang thi thể hung thú kia về đúng hạn, e là Bạch Lâm cũng khó giữ được tính mạng.
Rơi vào đường cùng, Bạch Lâm đành phải tìm tới một vị tán tu lợi hại gọi là Lam Tích tán nhân ở gần Ninh thành. Lam Tích tán nhân này tu vi đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, lại chủ tu công pháp có thể hoạt động tốt dưới đáy nước, hơn nữa y còn có một linh thú sống dưới nước hỗ trợ, đủ để ngăn cản con Tuyền Qua thú kia, có lẽ có thể một lần nữa kéo nó ra.
Nhưng mà Lam Tích kia lại đưa ra điều kiện để xuất thủ là phải mang bí điển chế hương của Huyền Hóa quan tới, nếu không thì tuyệt không ra tay, từ đó mới sinh ra chuyện Bạch Lâm tới nhà bức ép.
“Huyền Hóa đạo hữu có bệnh não?” Viên Minh nghe xong chuyện này bèn hỏi.
“Ừm, là bệnh cũ, tâm phù khí táo(thấp thỏm không yên), lúc kích động rất dễ phát tác, ta mấy năm nay vẫn luôn uống thuốc đè bênh, khá lâu rồi không thấy phát tác, nhưng dạo gần đây chẳng hiểu vì sao mà thường thấp thỏm vô cớ, cộng thêm việc chế hương quên cả thời gian mới khiến bệnh cũ tái phát.” Huyền Hóa chân nhân thở dài, đáp.
Viên Minh há to miệng muốn nói lại thôi, trong mắt lóe lên nét áy náy.
Huyền Hóa chân nhân dạo gần đây đầu óc xao động mất tập trung, có lẽ là hệ quả của việc bị hắn phụ thể.
“Huyền Hóa đạo hữu tính thế nào? Định giao bí điển của quý phái ra thật sao?” Viên Minh lại hỏi.
“Dù ta có chết cũng không giao bí điển bản phái cho người khác.” Huyền Hóa chân nhân lộ ánh mắt vô cùng kiên định.
“Nếu thế thì cũng còn cách săn giết con Tuyền Qua thú kia, Huyền Hóa đạo hữu có biết hang ổ con Tuyền Qua thú kia ở đâu không?” Viên Minh ngưng lại một chút rồi lại hỏi.
“Ta từng nghe Bạch Lâm nói một lần, nó ở gần San Hô đảo, cách khoảng một trăm dặm về phía Tây Nam. Viên đạo hữu thực sự muốn đi săn giết thú này? Ý tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng Tuyền Qua thú kia thực lực mạnh mẽ, dù có là mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ liên thủ cũng chưa chắc thắng được, huống chi là loại Luyện Khí kỳ như chúng ta, ta thấy tốt nhất vẫn là mời Thiết Vân quan ra mặt xử lý việc này, cùng lắm là tốn một khoản linh thạch lớn, không tin không giải quyết được việc này.” Huyền Hóa chân nhân lắc đầu đáp.
“Chỉ dựa vào mình ta thì đương nhiên không được. Viên mỗ còn có một số người bạn lợi hại, nếu do bọn họ ra tay thì hẳn sẽ có cơ hội thành công không nhỏ.” Viên Minh nói.
“Viên đạo hữu thực sự có lòng tin chứ?” Nghe những lời này, trên mặt Huyền Hóa chân nhân lộ nét hy vọng.
Dù vừa rồi lão nói sẽ dùng tiền mời Thiết Vân quan ra mặt, nhưng thực tế bản thân lão cũng không chắc chắn gì, việc này nói tới cùng vẫn là lão đuối lý, lão lại không có có bạn bè thân thiết trong Thiết Vân quan, Thiết Vân quan tám phần sẽ không vì chút linh thạch mà chống lưng cho lão, trở mặt với trưởng lão Bạch Long đảo.
“Tự tin mười phần tất nhiên là không có, nhưng năm, sáu phần thì vẫn có đây.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Nếu Viên đạo hữu thực sự có thể săn giết Tuyền Qua thú kia, thì ngươi chính là ân nhân của Huyền Hóa quan ta, ngày sau nếu có yêu cầu gì, lão đạo tuyệt không chối từ!” Huyền Hóa chân nhân khom người thi lễ, trịnh trọng cam kết.
“Huyền Hóa đạo hữu quá lời, nếu như ta thu được thi thể Tuyền Qua thú, từ đó có thể đổi được Thiên Thủy giao trong tay gã kia. Nếu Huyền Hóa đạo hữu có thể chế được hai cây Trúc Cơ linh hương trở lên, mong là có thể chia cho ta một cây.” Viên Minh đáp lễ, nói.
Bất kể là vì thể hiện sự áy náy hay vì luyện chế Trúc Cơ hương, hắn đều quyết ý săn giết con Tuyền Qua thú kia.
Con thú này với người khác có lẽ khó giải quyết, nhưng Viên Minh nhiều thủ đoạn, nhất là có thi thể Thiên Xà thượng nhân dung hợp da vượn trắng bên người, chỉ cần không phải đụng độ thẳng mặt với tu sĩ Kết Đan thì hắn đều không sợ.
Hơn nữa nghe cuộc nói chuyện của Huyền Hóa chân nhân với Bạch Lâm khi nãy, việc khó nhất trong quá trình săn giết hung thú này là dụ nó từ dưới đáy biển lên, với việc này, hắn vừa khéo có món độc môn bí pháp.
Huyền Hóa chân nhân tự nhiên là đồng ý ngay.
“Nghe cách ngươi nói thì con Tuyền Qua thú này rất giảo hoạt, ta tới mai cũng chưa chắc có thể về được, nếu tu sĩ Bạch Long đảo lại đến, Huyền Hóa đạo hữu hãy tìm cách kéo dài thêm mấy ngày.” Viên Minh nói.
“Không vấn đề gì, chút chuyện nhỏ này cứ để ta xử lý là được.” Huyền Hóa chân nhân đáp.
Viên Min gật gật đầu, xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Huyền Hóa chân nhân đích thân đưa tiễn.
Viên Minh không đi ra cửa trước mà bảo Huyền Hóa chân nhân dẫn hắn ra ngoài từ cửa sau.
Hồn nha của hắn thám thính được gã Bạch Lâm kia đã phái người canh giữa ngoài cửa chính, Viên Min hiện tại còn chưa định tiếp xúc cùng người Bạch Long đảo, tránh sinh rắc rối.
Hai người băng qua mảnh sân phía sau tiền sảnh, trước mắt xuất hiện một tòa lầu các, từ nơi này có thể bên trong đặt một ít bài vị, đèn nến thắp đủ, khói hương lượn lờ xung quanh.
“Nơi đó là từ đường thờ cúng các đời tổ sư của bản quán.” Huyền Hóa chân nhân chú ý tới ánh mắt của Viên Minh, bèn giải thích.
Viên Minh nhìn vào lư hương cao lớn bên trong từ đường, thấy trong đó tích đầy tàn hương, mắt liền sáng lên.
Lượng tàn hương trong những đại sảnh trước đây hắn qua thực sự quá ít, không ngờ chỗ này lại có nhiều như vậy.
Viên Minh không mở miệng yêu cầu gì, cứ vậy tiếp tục đi tới phía trước, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Huyền Hóa quan.
Nửa khắc đồng hồ sau đó, một bóng người mờ ảo mà mắt thường khó có thể thấy được, lướt nhanh vào trong từ đường, bước tới cạnh lư hương.
Người này lấy ra một cái bình ngọc khá lớn, lấy gần nửa số tàn hương trong lư ra bỏ vào bình, xong rồi mới lách người rời đi.
Một đệ tử Huyền Hóa qua cầm chổi đi tới, bước chân đột nhiên ngưng lại.
Vừa rồi y hình như thấy một bóng người hiện lên, nhưng kỹ tập trung nhìn kỹ lại thì chẳng thấy gì, lắc đầu lẩm bẩm một câu xong cũng không để việc này trong lòng, bắt đầu quét dọn từ đường.
Bóng người kia sau khi rời khỏi Huyền Hóa quan liền nhanh chân đi vào trong một con hẻm nhỏ không người gần đó, xốc mũ che màu xám lên để lộ ra dung mạo thật. Người này hiển nhiên là Viên Minh.
Nhìn bình ngọc trong tay, mặt hắn lộ vẻ vui mừng.
Có được nhiều tàn hương như vậy, hẳn đủ để dùng trong một khoảng thời gian dài.