Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 228: Ra Biển

Chương 228: Ra biển Chương 228: Ra biển

Cất bình ngọc xong, Viên Minh không rời khỏi thành ngay mà đi đến một ngõ nhỏ vắng vẻ ở Bắc thành, cất bước tiến vào, khi bước được một chân vào thì thân ảnh như tan vào trong nước, biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn thấy mắt hoa lên một cái, tức thì một đường phố rộng rãi xuất hiện trước mặt, hai bên đường có một ít cửa hàng, mặt hàng kinh doanh trong đó đều là các loại pháp khí, đan dược, phù lục.

Nơi đây là một phường thị bên trong Ninh thành mà Viên Minh thăm dò được trong lúc uống rượu với Huyền Hóa chân nhân khi trước.

Viên Minh đảo mắt nhìn sơ qua một lượt, phát hiện phường thị này có quy mô không lớn, hàng hóa cũng không hơn phường thị Hắc Nham thành.

Hắn đang bận việc, không có tầm tình dạo chợ nên cất bước đi thẳng tới một cửa hàng buôn bán thư tịch, sau khi được chủ cửa hàng đề cử liền mua một cuốn điển tịch giới thiệu về hải thú ở Đông hải.

Hắn dù có lòng tin săn giết Tuyền Qua thú, nhưng việc chuẩn bị trước vẫn là cần thiết, đạo lý biết người biết ta đương nhiên hắn hiểu rõ.

“Khách quan yên tâm, cuốn điển tịch này là do một cao nhân của Thiết Vân quan viết lại sao mười năm du lịch Đông hải. Sách đã được lưu truyền nhiều năm, nội dung tường tận chân thực, chắc chắn không làm hỏng việc của ngươi.” Ông chủ cửa hàng sách vô cùng tự tin nói.

“Hy vọng là vậy.” Viên Minh cũng không ra ngoài mà lật đọc ngay trong cửa hàng, chỉ chốc lát đã tìm được phần nội dung giới thiệu về Tuyền Qua thú.

Người chủ cửa hàng này thực sự không nói khoác, những thông tin về Tuyền Qua thú trong cuốn sách này, từ thần thông mà nó am hiểu tới việc nó bị loại lực lượng nào khắc chế, tới cả chuyện nó thích ăn gì đều được ghi lại rất rõ ràng, chi tiết.

Viên Minh rất hài lòng, cất điển tịch vào nhẫn trữ vật rồi rời khỏi tiệm sách.

Hắn tiếp tục sang một cửa hàng ở cạnh đó, mua một phù lục dùng dưới nước, xong liền đi về phía cổng phường thị.

Kết quả vừa đi tới cửa thì thấy phía đối diện có hai người đi tới, một trong đó chính là Bạch Lâm, người còn lại là một thiếu niên mặc áo ngắn, trông có vẻ là người hầu của Bạch Lâm.

Hai người vội vàng bước đi, không để ý một kẻ vốn không quen biết như Viên Minh.

Nghe tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng xa, Viên Minh cũng không có ý định thăm dò mà tiếp tục lên đường.

Sau một khắc đồng hồ, vừa ra khỏi Ninh thành, hắn bèn gọi Thanh Vân hạc ra rồi bay thẳng về phía Tây Nam.

Đợi khi rời xa Ninh thành, Viên Minh đổi pháp khí ngọc toa, hóa thành một dải sáng trắng bay vọt về trước, chẳng mấy chốc đã bay được hơn trăm dặm.

Bốn phía xung quanh đều là sóng nước mênh mông, không thấy bóng dáng hòn đảo nào.

Nếu đổi là một tu sĩ khác lần đầu tới đây thì rất có thể sẽ trong lòng sẽ sinh ra cảm giác lúng túng, lo lắng không biết nên hành động thế nào, nhưng Viên Minh am hiểu nhất chính là dò xét.

Hắn thả năm con hồn nha ra tìm kiếm xung quanh, chỉ thoáng chốc đã tìm thấy một đảo san hô khá lớn, có diện tích khoảng mười dặm, khắp nơi trên đảo là nhưng bụi san hô đỏ tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trông vô cùng đẹp mắt.

Phía Bắc hòn đảo có một xoáy nước khổng lồ đường kính khoảng mấy chục trượng, nước biển quay cuồng phát ra những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

“Chỗ Huyền Hóa chân nhân hẳn là đây.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói, đoạn điều khiển một con hồn nha bay vào trong xoáy nước, rất nhaanh hồn nha đã xuống sâu hơn trăm trượng.

Áp lực nước ở nơi này cực kỳ kinh người, nếu không có bảo vật tị thủy thượng hạng thì tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó mà chịu nổi, cũng may hồn nha là thể linh hồn nên còn có thể chịu được. Nó tiếp tục lặn xuống dưới, thoáng cái lại xuống sâu thêm trăm trượng nữa nhưng đây vẫn chưa phải điểm cuối.

Đến khoảng cách này, hồn lực trên thân hồn nha cũng bắt đầu có dấu hiệu tản mát.

Khí Viên Minh nhíu mày nghĩ cách giải quyết, nước biển gần đó đột nhiên soạt một tiếng, cùng với đó, một con quái ngư thân mọc đầy gai nhọn, mắt to như chuông đồng, tốc độ khá nhanh, há cái miệng đầy răng nhọn cắn về phía hồn nha.

Còn quái ngư này trên thân mang theo ba động yêu khí dày đặc, là một một hải thú cấp một bậc cao.

“Thiên Châm ngư.” Vừa điều khiển hồn nha tránh thoát quái ngư tấn công, Viên Minh cũng lập tức nhận ra lai lịch con cá này, trên mặt lộ vẻ sợ hãi xen lẫn vui mừng.

Theo ghi chép trên điển tịch mà hắn đọc trước đây, Thiên Châm ngư chính là một trong những con mồi ưa thích của Tuyền Qua thú, nơi đây là địa bàn của Tuyền Qua thú nên có đồ ăn nó yêu thích cũng là thường.

Hắn vốn định dùng hồn nha xuống dò xét tình hình con Tuyền Qua thú kia, bây giờ lại xuất hiện một con Thiên Châm ngư làm hắn lập tức muốn thay đổi kế hoạch một chút.

Hắc châm rời tay bắn ra, bên trong mang theo một con hồn nha, chui vào xoáy nước, rất nhanh đã tới được chỗ con hồn nha đầu tiên.

Khi con Thiên Châm ngư còn đang tiếp tục truy đuổi, một bóng châm màu đen thình lình xuất hiện phía trước nó, Thiên Châm ngư theo bản năng muốn tránh nhưng đã muộn. Nó chỉ cảm thấy chỗ trán hơi nhói, sau đó ý thức liền rơi vào tăm tối.

Viên Minh không thu hắc châm vừa đâm vào đầu Thiên Châm ngư mà đầu hơi nghĩ một cái, tức thì con hồn nha bị đuổi giết kia liền bay tới, lóe một cái chui vào trong thi thể Thiên Châm ngư, con mắt u ám của Thiên Châm ngư theo đó lập tức linh động trở lại.

Sau khi trốn vào trong người con cá này, hồn nha không còn phải chịu áp lực nước cường đại nữa, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Viên Minh cũng có vẻ nhẹ nhõm đi nhiều, nhanh chóng điều khiển xác Thiên Châm ngư âm thầm di động, rất nhanh đã lặn xuống bảy, tám mươi trượng, cuối cũng đã tới đáy biển.

Đây là lần đầu tiên thấy được hoàn cảnh dưới đáy biển nên Viên Minh không khỏi tò mò quan sát xung quanh.

Mặt đất dưới đáy biển cao thấp chập trùng, nếu bỏ đi phần nước biển bao phủ thì trông cũng không khác lắm so với đất liền, có đủ loại địa hình núi non, đất bằng, thâm cốc(thung lũng)…vv…

Ngay lúc này, trong thâm cốc cách đó không xa bỗng nứt ra một cái khe cực lớn, chém toàn bộ phần núi non dưới biển thành hai nửa. Bên trong khe nứt tối như hũ nút nhìn không thấy đáy, đồng thời còn phát ra một lực hút mạnh mẽ, khuấy động nước biển gần đó quay cuồng dữ dội, tạo ra một xoáy nước khổng lồ trên mặt biển.

Sau khi quan sát một lát, Viên Minh bèn điều khiển Thiên Châm ngư tới gần khe nứt rồi chậm rãi chui vào.

Đột nhiên, một đạo điện quang màu lam từ trong khe nứt bắn ra, đánh lên thân quái ngư.

Thân thể Thiên Châm ngư bị điện quanh xuyển thủng, từng tia hồ quang điện màu lam chạy ngoằn ngoèo trên thân của nó, tước đi mọi năng lực hành động của con cá này.

Hồn nha trốn trong thân Thiên Châm ngư cũng bị hồ quang điện màu lam tác động tới, cũng mau hồ quang điện màu lam này không phải lôi điện chân chính, mà là loại thần thông tương tự Quỳ Thủy thần lôi, nên hồn nha dù bị nổ tan không ít nhưng vẫn chưa tán loạn.

Một cái bóng màu đỏ máu từ trong khe nứt bắn ra, quấn lấy thi thể quái ngư rồi kéo vào, rất nhanh sau đó, một con hải thú màu đen to bằng gian phòng xuất hiện trước mắt.

Hải thú này có đủ tứ chi tay chân, trông khá giống khỉ vượn, khác là nó có cái miệng rất rộng, đầu mọc bốn con mắt, cả người phủ đầy bướu thịt cùng vảy giáp, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí.

Ở trên mặt biển, Viên Minh tỏ vẻ vui mừng bởi con hải thú xấu xí này chính là Tuyền Qua thú, mục tiêu săn giết lần này của hắn.

Cái bóng màu máu kia chính là đầu lưỡi của Tuyền Qua thú, nó cuốn con quái ngư mình đầy gai nhọn kéo vào trong cái miệng lớn như chậu máu, xong mặc kệ những gai nhọn trên thân quái ngư, cứ thế một ngụm nuốt chửng.

“Xong rồi!” Viên Minh mừng rỡ, lập tức điều khiển pháp khí hắc châm ẩn trong đầu con quái ngư kia, từ bên trong tấn công Tuyền Qua thú.

Như sau khi thử một lần, mặt hắn bỗng đổi sắc.

Liên hệ giữa hắn với hắc châm và hai con hồn nha đột nhiên gián đoạn, giống như bị thứ gì đó ngăn cách hoàn toàn.

Viên Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, lòng thâm nói Tuyền Qua thú này đúng là khác thường, khó trách người Bạch Long đảo muốn bắt mà bắt không nổi.

Dùng mưu không được, chỉ còn cách liều mạng một phen.

Viên Minh lật tay lấy ra một bộ trận kỳ trận bàn lấy được từ chỗ Lệ Sau khi trước.

Những ngày vừa qua, sau khi nghiên cứu cuốn điển tịch trận pháp của gia tộc Tiêu Ảnh, hắn cuối cùng cũng có thu hoạch, không chỉ biết rõ về lai lịch bộ pháp trận của Lệ Sa mà hiểu sơ bộ về cách thức bày trận.

Trận này có tên là Thiên Kết Thủy Thằng Trận(trận kết từ ngàn sợi dây thừng nước), là một bộ pháp trận loại giam cầm, có thể nhưng tụ ra những sợi dây thừng nước có tác dụng giam cầm, chuyên dùng để giam cầm và phong ấn địch nhân.

Viên Minh quan sát đánh giá địa hình đảo san hô, rất nhanh phát hiện vùng nước phía Nam đảo san hô khá nông, địa thế lại bằng phẳng, rất thuận lợi cho việc bày trận.

Hắn vúi từng cây trận kỳ vào lòng đất, đồng thời xếp từng viên linh thạch vào những địa điểm tương ứng.

Thiên Kết Thủy Thằng trận là pháp trận thuộc tính Thủy, dùng linh thạch thuộc tính Thủy để phát động là tốt nhất, chỉ tiếc là trên người Viên Minh không có nhiều linh thạch thuộc tính thủy, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng tạm linh thạch loại khác, cứ vậy chẳng mấy chốc đã bố trí xong trận.

Tay hắn cầm chủ trận kỳ thôi động, tức thì ánh sáng màu lam từ đáy biển chiếu lên, tan vào trong nước biển, nước biển quanh pháp trận theo đó nhanh chóng ngưng tự, tạo ra nhưng sợi thừng nước to nhỏ khác nhau.

Viên Minh lần đầu tiên bố trí đại trận, trong lòng tràn đầy hứng thú, tay bấm niệm pháp quyết điểm một cái vào hư không.

Mấy sợi thừng nước từ trong trận bắn ra, chui vào vùng biển cạnh đó.

Chỗ sâu hơn trăm trượng dưới mặt biển, một con hải thú bạch tuộc đang truy đuổi con mồi, bất thình lình bên cạnh nó hiện lên mấy bóng mờ màu lam, ngay tiếp đó thân thể nó bị mấy sợi dây thừng nước cuốn lấy.

Hải thú bạch thuộc kinh hãi ra sức giãy dụa, nhưng cùng lúc đó, một lực giam cầm từ trong dây thừng nước chảy vào làm toàn thân bạch tuộc lập tức bất lực, tám cái xúc tu cùng rủ xuống.

Dây thừng nước đột nhiên co lại, hải thú bạch tuộc vừa thấy mắt hoa lên một cái thì thân đã ở trong một tòa đại trận.

Dùng thần thức cảm ứng tình cảnh hải thú bạch tuộc xong, Viên Minh hài lòng gật đầu, đồng thời ngưng việc điều khiển pháp trận lại.

Dây thừng nước trên thân hải thú bạch tuộc biến mất, nó lập tức khôi phục lại sức lực, cuồng cuống bỏ chạy ra xa.

Viên Minh không để ý tới con hải thú bạch tuộc đang hốt hoảng chạy trốn kia, xoay người tiến đến đảo san hô rồi tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống.

Hắn dùng Tứ Phương Phong Linh phù mở một cái kết giới xung quanh người, sau đó lấy ra một cây dẫn thú hương, cắm nó vào trong lư hương rồi châm lửa.

Khói trắng lượn lờ bay lên rồi tỏa ra khắp bốn phía xung quanh.

Viên Minh lấy ra hai cái thủ sáo(găng tay) màu đen, cũng chính là món pháp khí lấy được từ tay Tang Nhan ở Xà Vương cốc lúc trước.

Quyền sáo này tùy không có tác dụng hỗ trợ tăng cường công kích mà chỉ có thêm một khoảng không gian ở bên trong, không gian này có thể chứa các loại vật chất thể khí như khí độc, sương độc.

Viên Minh thôi động phù văn bên trong thủ sáo, tức thì hai thủ sáo liền phát ra lực hút, ào ào hút khói trắng từ dẫn thú hương vào bên trong.

Sau tròn nửa khắc đồng hồ, Viên Minh mới dừng tay, dập tắt dẫn thú hương.

Lúc này không gian bên trong hai thủ sáo màu đan cùng tràn ngập sương mù màu trắng, trông như sắp ngưng tụ thành thực chất.

Khói dụ thú đều bị thủ sáo hút đi, cộng thêm việc Viên Minh mở ra kết giới nên không có hung thú nào bị dụ tới.

Hắn cất lư hương, đi vào trong Thiên Kết Thủy Thằng trận, đoạn bấm niệm pháp quyết điểm ra.

Một dây thừng nước to bằng cánh tay từ trong pháp trận trồi lên, chui vào trong nước biển cạnh đó, sau mấy nhịp thở liền cuốn về một con rắn biển dài nửa trượng.

Con rắn này tuy trên thân có mang theo yêu khí nhưng chỉ là một con hung thú cấp một bậc thấp.

Viên Minh phất tay giết chết rắn biển, đồng thời lưu lại một luồng pháp lực bên trong nó, tiếp đó dùng hồn nha phụ thể điều khiển nó mang theo một thủ sáo màu đen âm thầm đi tới hang ổ Tuyền Qua thú, chẳng mấy chốc đã đi tới chỗ gần sát hang ổ.

Pháp lực bên trong xác rắn đã tiêu tán quá nửa, hồn nha liền điều khiển chỗ pháp lực còn sót lại chui vào bên trong thủ sáo màu đén, kích phát phù văn bên trong.

Một mảng lớn sương trắng bắt đầu quay cuồng tuôn ra, hòa vào trong nước biển xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment