Chương 716: Hai nữ nhân của Bạch gia(3)
“Chỉ là bảy tám tu sĩ Luyện Khí kỳ, coi như làm pháo hôi, thì có thể có mấy phần tác dụng?”
“Giữ lại cũng là một tai hoạ ngầm, để ta đích thân xử lý đi.” Lưu Ngọc đứng dậy, từ tốn nói.
Lúc trước bởi vì muốn cho đội ngũ trải nghiệm thực chiến trước, hắn không đích thân động thủ, bỏ lỡ một cơ hội để thu hoạch nhiên liệu, hiện tại vừa vặn bổ sung Thanh Dương Ma Hỏa một chút.
Mặc dù tu sĩ Luyện Khí kỳ coi như hoàn toàn “Thiêu đốt”, cũng cung cấp không được nửa độ nhiên liệu. Nhưng dù sao góp ít thành nhiều, nếu như số lượng đi lên, vẫn là vô cùng khả quan.
Thanh Dương Ma Hỏa đã tiếp cận trình độ Ma Hỏa luyện nguyên lần thứ sáu, Lưu Ngọc cũng trở nên lo lắng về điều này.
Nhiệm vụ của lần này còn dài đằng đẵng, trong lúc đó tuyệt đối sẽ không thiếu phải đối địch với tu sĩ, hắn vô cùng chờ mong điều này, hạ quyết tâm phải thu hoạch một nhóm nhiên liệu thật tốt.
“Sư huynh mời đi theo ta.”
Lãnh Nguyệt Tâm lời ít mà ý nhiều nói, nện bước ưu nhã ở phía trước dẫn đường. Dung mạo của nàng mặc dù bình thường, nhưng tư thái lại hết sức nóng bỏng, trước lồi sau lõm vòng eo tinh tế, so với Giang Thu Thủy còn hơn.
Lúc này nàng đã tháo áo choàng xuống, cả người mặc trang phục màu tím càng thể hiện rõ nơi ưu tú, từ bên cạnh nhìn lại, đường cong nhu hòa dãy núi chập trùng, ầm ầm dậy sóng.
Chỉ là mấy tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, sao đáng để Thanh Dương tự mình xử lý? Trong lòng Lãnh Nguyệt Tâm lúc này có chút không hiểu và buồn rầu.
Nàng tu luyện “Huyết sát ma công”, cần linh khí tinh huyết dồi dào để tu luyện, một đoạn thời gian không sử dụng tinh huyết, sẽ phản phệ bản thân.
Nàng vốn đã động tâm tư với mấy tên tù binh kia, nhưng thấy Lưu Ngọc nói như vậy, cũng đành phải từ bỏ.
Nàng chưa từng thấy Thanh Dương Ma Hỏa, không biết đặc tính của hỏa này.
“Á á.”
“Á á.”
Trong phòng vắng vẻ, thỉnh thoảng vang lên từng tiếng gào thét kêu thảm. Thanh âm này suy yếu vô lực, nhưng lại bao hàm sự thống khổ.
Dù không nhìn thấy người đó, nhưng cũng có thể tưởng tượng được chủ nhân của giọng nói đó đau đớn như thế nào.
Bảy, tám tên thủ vệ phường thị trở thành tù binh bị trói vào cột đá sau khi pháp lực bị phong ấn, thân thể không thể động đậy. Quần áo của họ rách nát, không thể che phủ hoàn toàn cơ thể, như thể những mảnh vải rách đang treo trên người họ.
Trên thân hình lộ ra trong không trung, có từng vết máu và vết thương nhìn thấy mà giật mình, da tróc thịt bong. Vết máu thấm đẫm quần áo, che đi màu sắc nguyên thủy, biến thành màu đỏ sẫm. Không có móng tay, lạc ấn trên mặt, da đầu vỡ ra, thân thể không trọn vẹn.......
Tất cả mọi thứ, cho thấy họ đã phải chịu đựng sự tra tấn vô nhân đạo.
“Kẹt kẹt.”
Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa được mở ra, một nam một nữ bước vào, điều này cũng đánh thức các tu sĩ bị tra tấn.
“Tiền bối, vãn bối nên nói đã nói, ngươi xem có thể thả ta ra không?”
“Tiền bối, tại hạ câu nào cũng là thật, thật không có nửa phần giấu diếm.”
“Tiền bối.......”
Mặc dù bị tra tấn, nhưng những tu sĩ lựa chọn đầu hàng này vẫn ôm lấy lòng cầu gặp may, không hề từ bỏ hy vọng sống sót.
“Cũng đúng, sâu kiến còn sống tạm bợ.”
Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này, nhìn những tu sĩ này, nhưng trong mắt không có một chút thương hại.
Khuôn mặt hắn vô cảm, khiến người ta không thể đoán được ý nghĩ trong lòng.
“Sư huynh, tù binh tu sĩ đều ở nơi này.” Lãnh Nguyệt Tâm nói.
Nhìn cảnh tượng đẫm máu này, trong mắt nàng lóe lên một tia si mê bệnh hoạn, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên nụ cười, giống như đang nhìn vào những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Chính nàng chủ động tiếp nhận việc tra tấn, những tác phẩm trước mắt này, có một số là do nàng tự tay tạo hình.
“Có lẽ, bản chất của linh hồn là khát máu.”
“Mà tu luyện chẳng qua cũng chỉ là tìm một lý do cho việc khát máu mà thôi.”
Sau khi tu luyện “Huyết sát ma công”, nàng bắt đầu thay đổi suy nghĩ, dần dần thích loại “Tàn nhẫn mỹ lệ” này.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu. Hắn đã trải qua quá nhiều chân thực trong thế giới tu tiên, trên tay nhuốm đầy máu, tình cảnh thê thảm trước mắt không chút nào lay động được hắn.
“Xem ra một ít công pháp quả thật có thể ảnh hưởng tới tính cách của tu sĩ.”
“Nói cách khác, có một cái giá phải trả để có được một số sức mạnh.”
Nhìn vẻ mặt của Lãnh Nguyệt Tâm, Lưu Ngọc cau mày khó nhận ra. Sau đó hắn vỗ lòng bàn tay, một ngọn lửa to bằng quả trứng ngỗng pha lẫn giữa xanh đậm và xanh nhạt bùng phát từ lòng bàn tay. Sau đó, nhẹ nhàng vung tay lên, bảy hoặc tám đốm lửa nhỏ phân tán và rơi xuống những tù binh.
Đây chính là Thanh Dương Ma Hoả!
Ngọn lửa nhỏ bùng lên theo chiều gió, biến thành kích thước của một quả bóng rổ và lao về phía đám người.
“Tiền bối, tha...”
Tiếng cầu xin tha thứ của các tù nhân mới lên tiếng một nửa, rồi đột ngột dừng lại, nhanh chóng mất đi sức sống và biến thành một đống tro tàn.
Và sức sống và linh hồn của bọn họ cũng đã trở thành nhiên liệu cho Ma Hoả.
Phất tay thu hồi Thanh Dương Ma Hỏa, cảm giác được lực lượng hơi hơi tăng lên, Lưu Ngọc lộ ra một nụ cười.
Nói một tiếng với Lãnh Nguyệt Tâm, rồi đi về phía phủ đệ của Đa Mục đạo nhân.