Hắn ta là tán tu Trúc Cơ được Bạch gia khẩn cấp mời đến, tên là Mục Tu Quần, tu vi của hắn ta chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ nhưng thực lực không hề kém, là tán tu Trúc Cơ có chút danh tiếng ở địa phương.
Sau khi hắn ta biết tình huống cụ thể thì trong lòng hơi hối hận vì đã đến trợ giúp Bạch gia.
Mặc dù Bạch gia đưa ra đủ loại điều kiện hấp dẫn, nhưng khi nhìn thấy đội ngũ hùng mạnh của Lưu Ngọc, hắn ta vẫn âm thầm hạ quyết tâm, thấy tình thế không ổn sẽ lập tức chạy trốn.
Nhưng khi vừa thấy hộ sơn trận pháp của Phượng Hoàng sơn lợi hại như vậy, bất khả xâm phạm như vậy, hắn lại lập tức thay đổi chủ ý.
Nghĩ đến việc bán vài phần khí lực đã nhận được lời hứa hẹn của Bạch gia, hắn ta lập tức muốn nói vài lời tốt đẹp, nhân cơ hội này kéo gần quan hệ với Bạch gia.
Nhưng thân là một tán tu như Mục Tu Quần làm sao có thể biết được, phường thị Kim Khuyết đã bị chủ lực Nguyên Dương Tông công kích, tu sĩ rất khó có thể chạy trốn được.
Mà nếu như không có phường thị Kim Khuyết viện trợ, mất đi Truyền Tống trận nhanh và tiện, thì cho dù Bạch Vân Quan muốn trợ giúp Bạch gia, bọn họ cũng cần đến vài ngày mới có thể làm được.
Hơn nữa tin tức này vẫn chưa được truyền ra, nhìn cục diện trước mắt mà suy nghĩ, Bạch gia chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, không chủ động thông báo.
“Đó là đương nhiên.”
“Huyễn Diệt Thanh Hoa trận này là do tổ tiên của gia tộc chúng tôi đã phải bỏ ra một cái giá to lớn mới bố trị được, lúc đó vì để mời Kết Trận đại sư xuất thủ mà đã tiêu hao không ít nội tình của gia tộc.”
“Có điều đối phương khí thế hung hăng, chúng ta cũng không thể sơ suất.”
Tứ trưởng lão Bạch gia Từ Nương bán lão cười nói.
Bà ta đã thông báo cho các tộc nhân hạch tâm vẫn còn ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này không nên trở về gia tộc, cũng không được liên lạc với gia tộc, đồng thời bà ta an bài hơn mười tộc nhân có tư chất linh căn không tồi, chuẩn bị đưa ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nhưng chuẩn bị như vậy vẫn là để phòng ngừa vạn nhất, Phượng Hoàng sơn là tài sản quan trọng nhất, liên quan đến số mệnh của gia tộc, bọn họ tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ nó.
Hơn nữa bà ta cũng vô cùng có lòng tin đối với Huyễn Diệt Thanh Hoa trận, cũng có vài phần mong chờ đối với sự cứu viện của Bạch Vân Quan, dù sao Bạch gia ở Bạch Vân Quan cũng có hai tu sĩ Trúc Cơ, có tiếng nói ở đó.
“Tứ trưởng lão nói không sai.”
“Để giúp gia tộc vượt qua khó khăn, chúng ta cũng không nên nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này, luôn luôn canh giữ trước trận, để tránh cho đối phương thừa cơ lợi dụng.”
“Ý của các vị như thế nào?”
Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong nhị trưởng lão Bạch gia nói.
“Nên như vậy.”
Lời vừa nói ra, đã lập tức thu hút sự tán thành của mọi người.
Bọn họ vừa chú ý động tĩnh bên phía Lưu Ngọc, vừa điều chỉnh một vài bố trí.
Bạch Thái Hoàng thân là Trúc Cơ trưởng lão nhỏ tuổi nhất Bạch gia không nói gì, nàng ta chỉ là cắn chặt răng nhìn chằm chằm Lưu Ngọc ở bên ngoài trận pháp, trong mắt nàng ta cháy lên ngọn lửa hận thù.
Mặc dù tộc trưởng mới ngã xuống không lâu, nhưng nàng ta lại cảm thấy dường như gia tộc đã thay đổi rất nhiều.
Vốn là thiếu tộc trưởng được tộc trưởng đặc biệt bồi dưỡng, nàng ta ở trong gia tộc có thể đi ngang, cho tới bây giờ chưa từng cố kỵ điều gì.
Nhưng kể từ khi tộc trưởng vì nàng ta ngăn cản ở phía sau mà ngã xuống, rất nhiều tộc nhân đã lặng lẽ thay đổi.
Mấy vị trưởng lão không còn thân thiết như trước nữa, nhị trưởng lão còn dựa vào tu vi thâm hậu, tạm thời nắm trong tay đại quyền gia tộc, chỉ có tứ trưởng lão thân thiết với nàng ta từ nhỏ vẫn còn giống như trước kia.
Tất cả mọi thứ, đều trở nên vô cùng xa lạ.
Mà tất cả những điều này, đều là do tên tu sĩ Nguyên Dương Tông mặc hắc bào kia mang đến.
…
“Rầm rầm.”
Tiếng pháp thuật nổ không ngừng vang lên, phía Nguyên Dương Tông không ngừng tiến công, phía Bạch gia cũng ngoan cường ngăn cản, song phương ngươi tới ta lui vô cùng náo nhiệt.
Lưu Ngọc hơi híp mắt, đứng trên cao cùng Giang Thu Thủy, thường xuyên chú ý đến sự thay đổi của cục diện.
Đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm suy tư, khi nào xuất thủ mới thích hợp nhất.
Trước khi đi, ba vị trưởng lão đã sớm dự đoán được tình huống cần phải mạnh mẽ tấn công trận pháp như thế này, cho nên bọn họ đã ban cho mỗi người dẫn đội hai tấm “Phá Cấm phù” nhị giai cực phẩm để làm nhiệm vụ.
Nếu như bản thân không bằng, hơn nữa chỉ có hai tấm Phá Cấm phù nhị giai cực phẩm này, vào thời khắc mấu chốt nó có thể làm suy yếu đi sức mạnh của trận pháp, vậy thì tuyệt đối không thể dễ dàng lãng phí nó.
“Phải lựa chọn một thời cơ thích hợp để sử dụng thì mới có thể tạo ra được một hiệu quả dứt khoát.”
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Lưu Ngọc, hắn kiên nhẫn chỉ đạo đội ngũ tiến công, kiên trì đợi thời cơ thích hợp.
Phá Cấm phù, như tên gọi của nó, là một lá phù chuyên dùng để phá vỡ cấm chế của trận pháp.