Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 113 - Chương 113 - Không Cần Đến Phòng Ta Nữa

Chương 113 - Không cần đến phòng ta nữa
Chương 113 - Không cần đến phòng ta nữa

Chương 113: Không cần đến phòng ta nữa

Thời gian gần đây, nữ nhân này vào mỗi buổi chiều sẽ tới đây xem hắn luyện võ.

Cả quá trình nàng không nói một lời nào. Mỗi khi hắn luyện võ ở bên kia kết thúc, Mị Ma tiểu thư đều rời đi ngay.

Tất nhiên hôm nay cũng không có ngoại lệ, thấy Hứa Nguyên không tiếp tục diễn võ, hai bóng hình thướt tha xinh đẹp cũng đứng dậy, rời đi theo hướng Võ Tuyên viện ở bên ngoài.

Hứa Nguyên thấy vậy, thoáng chút do dự, sau đó lần đầu tiên làm ra lựa chọn là đi theo.

“Chuyện gì?”

Tô Cẩn Huyên toàn thân áo trắng, giọng nói thanh thanh đạm đạm. Vả lại, mỗi buổi tối có ai đó làm việc rất chăm chỉ cần cù, bám chặt lấy ý hồn của nàng, cho nên sắc mặt của nàng không quá hồng hào mà mang theo sắc thái mảnh mai yếu đuối.

Mặc dù Mê Hồn Chủng có năng lực tự ngưng kết chữa lành, nhưng tốc độ này tính ra vẫn là kém so với tốc độ thôn phệ của Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên không nói gì, chỉ nhìn thị nữ một cái.

Thị nữ ngay lập tức hiểu chuyện, thi lễ rồi lui ra ngoài hơn mười thước.

Thấy vậy, Hứa Nguyên chỉ vào con đường lát đá trước mặt, ý tứ vừa đi vừa nói chuyện.

Tô Cẩn Huyên khẽ gật đầu.

Hứa phủ thực sự rất lớn. Sau khi ra khỏi sân viện của người hầu nô bộc, đi đến chính là một hồ nước rộng lớn, ẩm ướt và thanh tịnh.

Mùa đông, những cơn gió lướt qua mặt hồ, mang theo một chút hơi lạnh, lướt qua mái tóc mềm mại, khẽ nâng lên những sợi tóc, phiêu phù thướt tha trong không trung.

Đôi khi, ngươi có thể mắng chửi một trò chơi là máu chó ngu xuẩn, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ con mắt thẩm mỹ và kinh nghiệm thiết kế của nó.

Ở phương thế giới này, nét cổ trang không có vẻ cục mịch như tiền kiếp, mà mang theo nét tu tiên hiện đại vô cùng mỹ diệu.

Mơ hồ dưới y phục trắng ngần thướt tha kia, có thể thấy được từng đường cong yểu điệu ẩn ẩn hiện hiện. Trong không gian yên lặng, là Hứa Nguyên phá vỡ sự trầm mặc này:

“Đêm nay ngươi không cần đến phòng ta nữa”

Tô Cẩn Huyên nghe vậy, nghiêng đầu nhìn sang Hứa Nguyên một cái, ánh mắt mang theo chút ngoài ý muốn:

“Tại sao?”

Hứa Nguyên nhún nhún vai, giọng điệu như một nhà phát triển bền vững, nói:

“Nửa tháng nay, thân thể ngươi càng ngày càng suy yếu. Nghỉ ngơi một vài ngày rồi sẽ tiếp tục”

Nghe xong, trong đôi mắt long lanh của Tô Cẩn Huyên hiện lên một tia vui vẻ rất khó nhận ra:

“Vậy Cẩn Huyên cảm ơn công tử đã thương hoa tiếc ngọc”

Hứa Nguyên cười khẽ, nói:

“Tô Cẩn Huyên, ngươi vẫn nên gọi ta là Hứa Trường Thiên đi, một điều công tử hai điều công tử, ta nghe mà phát khiếp”

“Được” – Tô Cẩn Huyên khẽ nhếch môi, dứt khoát đồng ý.

“Vậy ngươi tìm ta còn có việc gì?”

Hứa Nguyên nhìn mặt nước mênh mang, nói:

“Mấy ngày nay ngươi chỉ đến xem ta luyện võ thôi à?

Buổi tối luyện hồn, cơ bản hai người đều không nói với nhau lời nào. Vào phòng, Mê Hồn Chủng bám vào, Hứa Nguyên thôn phệ, xong việc, rời đi. Vẫn ăn ý như vậy, chưa từng nói chuyện nào khác.

Tô Cẩn Huyên rũ đôi mắt xuống, muốn nhìn vào mũi chân nhưng mãi không nhìn thấy…

“Không có làm việc gì, chỉ đi dạo khắp nơi”

Hứa Nguyên cũng không để ý, ra vẻ bâng quơ hỏi:

“Nhìn ta nhiều ngày như vậy, ngươi cảm thấy thực lực của ta so với Tần Mặc thì như thế nào?”

Tô Cẩn Huyên sửng sốt, nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Nguyên, giọng nói châm trọc:

“Hứa Trường Thiên, đây là ghen à?”

Hứa Nguyên thoáng im lặng rồi nói tiếp:

“Tùy ngươi hiểu sao cũng được, cho là như vậy đi”

Tô Cẩn Huyên khẽ cười, im lặng cố gắng lục lại trong ký ức, sau đó nghiêm túc nói:

“Hắn có thể vượt giai mà giết được thất phẩm hay không thì ta không biết. Nhưng ở trong cùng giai, hắn ta là vô địch. Hiện tại ngươi chống lại hắn, chỉ có là chết”

Hứa Nguyên có chút kinh ngạc, nhưng không nhiều lắm.

Hắn biết thực lực hiện giờ của mình tất nhiên là đánh không lại nhân vật chính. Chỉ là không nghĩ tới Tô Cẩn Huyên đưa ra kết luận là hẵn vẫn sẽ bị giết chết chỉ trong một chiêu.

Tuy vậy nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy thoải mái.

Nếu nhân vật chính của thế giới này mà có thể bị hắn đuổi kịp chỉ trong một tháng, vậy sau đó cốt truyện sẽ cực nhàm chán, chẳng lấy đâu ra nhiều nhân vật được gọi là vô địch đồng gia hay thế gia công tử bị hắn giả heo ăn thịt cọp mà đánh vào mặt.

Tô Cẩn Huyên thấy sắc mặt của Hứa Nguyên, nhẹ nhàng hỏi:

“Hình như ngươi không bất ngờ?”

Hứa Nguyên lắc đầu, cũng không biểu lộ thái độ không phục, mà rất lưu manh nói:

“Tần Mặc có thể giết chết hai vị thất phẩm luyện cốt cảnh của nhà ta, vậy trong chém giết sinh tử có thể thuấn sát ta là việc rất bình thường”

Tô Cẩn Huyên chăm chú nhìn vào Hứa Nguyên, tựa như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thấp giọng nói:

“Thời điểm ta và hắn từ biệt, hắn mới chỉ bước vào bát phẩm một thời gian không dài”

Nghe được như vậy, rốt cục Hứa Nguyên cũng nhíu mày, nói:

“Ý của ngươi là, khi đó hắn đã có thể ngay lập tức mà giết chết ta của hiện tại?”

Phải biết rằng, lần cuối cùng Tần Mặc và Tô Cẩn Huyên gặp nhau cách đây đã ba bốn tháng.

“Ừ”

“Tại sao?”

Tô Cẩn Huyên nhìn hồ nước ẩm ướt đang lăn tăn sóng gợn, hơi dừng lại suy nghĩ rồi nói:

“Ngươi không đỡ được một sát chiêu của hắn ta”

Hứa Nguyên lại nhíu mày.

Ở giai đoạn bát phẩm mà Tần Mặc đã có sát chiêu hay sao?

Trong đầu cố gắng nhớ lại các loại kỹ năng trong cốt truyện, nhưng không thu hoạch được gì.

“Sát chiêu như nào?”

Trong đôi mắt ngọc của Tô Cẩn Huyên lộ ra một tia hồi ức, cẩn thận nói:

“Có thể tính là một loại kiếm kỹ”

“Kiếm kỹ?”

Chân mày Hứa Nguyên lại càng nhíu chặt hơn.

Công pháp chủ tu của nhân vật chính trong phương thế giới này, ở tại giai đoạn bát phẩm chỉ có thể biết được một loại kỹ năng kiếm kỹ bình thường gọi là Cương khí trảm mà thôi.

Tô Cẩn Huyên liếc nhìn Hứa Nguyên, nâng hai bàn tay ngọc lên:

“Giống như thế này”

Nói xong, một tay giơ lên ngón trỏ, tay kia tạo hình thanh kiếm ở phía xa xa giống như đang chém vào ngón bên kia.

“…”

Quan sát hai bàn tay chém tới chém lui trong không trung, cơ mặt Hứa Nguyên hơi co rút.

Loại kiếm kỹ cấp thấp nào mà có thể cách không chém người được như vậy?

Tô Cẩn Huyên không đổi sắc mặt, nói ra:

“Chỉ trong thời điểm xuất chiêu, tốc độ của hắn là cực kỳ nhanh”

Hứa Nguyên gật gật đầu, không ngoài tưởng tượng của hắn.

“Đạp tiền trảm ma”, một kỹ năng di chuyển vị trí trong phạm vi gần.

Bình Luận (0)
Comment