Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 115 - Chương 115 - Cơ Ngực Đã Đủ Lớn

Chương 115 - Cơ ngực đã đủ lớn
Chương 115 - Cơ ngực đã đủ lớn

Chương 115: Cơ ngực đã đủ lớn

Hứa Nguyên cười nhẹ hai tiếng, nhẹ nhàng hỏi:

“Trong những sản nghiệp mà ngươi quản lý có võ quán của Thiên Ngự tông hay không?”

Tô Cẩn Huyên gật đầu, sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên chút lạnh lùng phức tạp:

“Có. Mặc dù Tần Vệ Cửu chưa cho ta công pháp, nhưng Thối thân pháp cũng với các loại võ kỹ trong võ quán cũng chưa hề đề phòng ta”

Hứa Nguyên im lặng hai giây, sau đó hỏi:

“Vậy ngươi không có ý định tu luyện hay sao?”

“…”

Mắt của Tô Cẩn Huyên khẽ nheo lại, nhìn thật sâu vào Hứa Nguyên:

“Ta tu võ đồ”

“…”

Trong đầu Hứa Nguyên tự nhiên hiện lên những cơ bắp đầy mỹ cảm và bạo lực của các nữ hộ vệ trong Võ Tuyên viện, sau đó liếc mắt nhìn vào Mị Ma tiểu thư ở bên cạnh.

Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng:

“Khục khục… Thực sự ngươi không thích hợp để luyện những thứ này”

Cơ ngực đã đủ lớn, không nên luyện thêm nữa…

Tô Cẩn Huyên nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của hắn, sau đó lắc lắc đầu hỏi ngược lại:

“Vì sao ngươi lại chú ý tới Tần Mặc như vậy?”

“Không phải ngươi vừa nói là ta ghen hay sao?”

Hứa Nguyên trả lời theo kiểu lập lờ nước đôi.

“…”

Tô Cẩn Huyên nhìn Hứa Nguyên đầy vẻ bất đắc dĩ, rất hiểu chuyện mà nói thẳng:

“Được. Vậy coi như ngươi ăn dấm chua”

“Nhưng nếu ngươi thật sự để ý hắn như vậy, rất nhanh thôi là ngươi có thể gặp hắn”

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày:

“Vậy có ý gì?”

Tô Cẩn Huyên lấy ra một bức mật thư từ trong cổ tay áo, giọng nói mang theo một tia châm chọc:

“Hôm nay Tần Vệ Cửu truyền tin cho ta, nói là Tần Mặc đã đi ra khỏi Trường Hồng cốc. Còn nói rằng Tần Mặc dường như muốn cứu ta, hơn nữa để ta làm mọi cách để xúi giục ngươi ra khỏi thành để giết hắn”

“…”

Có một chút ngây người, sau đó bỗng nhiên Hứa Nguyên giật mình.

Thế giới này đã bổ sung rất nhiều tình tiết, khiến cho kịch bản quen thuộc của kiếp trước đã trở nên không thể hoàn toàn tin tưởng được. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến một số tin tức cốt lõi vẫn giữ được tính chuẩn xác.

Rất nhiều chuyện trong trí nhớ vẫn sẽ xảy ra.

Giống như trong kịch bản, chủ cũ của tấm thân này sẽ đi tới chặn cửa tại Trường Hồng Cốc, khả năng rất lớn là do Tần Vệ Cửu gây khó dễ.

Nếu như thế thì mục đích của hắn là gì?

Tô Cẩn Huyên nói, mục đích mà Tần Vệ Cửu phái nàng đến đây là vì muốn cắm một quân cờ vào trong Tướng quốc phủ. Mà thân phận của Tam công tử của Tướng quốc phủ, cùng với tính cách của vị hoàn khố này thì chắc chắn hắn làm ra chuyện gì cũng sẽ không bị hoài nghi.

Bây giờ “sự đã thành”, nhiệm vụ đầu tiên mà Tần Vệ Cửu giao cho chính là dùng nàng để xúi giục hắn đi giết Tần Mặc.

Đôi mắt hẹp của Hứa Nguyên nheo lại, từng chi tiết trong kịch bản như những dòng tin tức không ngừng hiện lên trong đầu, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.

Tần Vệ Cửu làm như vậy, có khả năng là không phải muốn Tần Mặc chết đi, mà là muốn vị Tam công tử Tướng quốc phủ này bị Tần Mặc phản sát mà chết.

Theo logic của kịch bản, Tần Vệ Cửu ở trong bóng tối tìm cách để ngăn cản ba vị đại tông sư ở bên cạnh Hứa Nguyên, từ đó tạo ra cơ hội cho Tần Mặc đánh chết vị Tam công tử này.

Vậy có một câu hỏi được đặt ra: Nếu để Tần Mặc giết Hứa Nguyên, Tần Vệ Cửu có thể đạt được lợi ích gì? Để mà nói về “ám tử”, thì thân phận của Tam công tử có thể nói là hoàn hảo. Bản thân hắn chính là trung tâm tuyệt đối của Tướng quốc phủ, hơn nữa còn có thể làm một cái cầu nối, dùng danh nghĩa để mà không ngừng tuyển khách khanh vào trong Tướng quốc phủ làm nội gián.

Lợi ích to lớn đến như thế, vậy mà Tần Vệ Cửu nói buông tha là buông tha. Chắc chắn phải có dã tâm khác lớn hơn nữa.

Trong đầu không ngừng suy nghĩ, Hứa Nguyên liên tục xâu chuỗi các tin tức lại, ý đồ phân tích ra mục đích của Tần Vệ Cửu. Nhưng cuối cùng chỉ có thể đưa ra một đáp án không quá đáng tin.

Nếu Tần Mặc giết Tam công tử, tất nhiên sẽ kết tử thù với Tướng quốc phủ.

Từ biểu hiện hiện tại của Tần Mặc, nếu có thể đi ra từ Táng thôn thì tất nhiên hắn sẽ là một thiên tài hoàn mỹ. Nếu có thể bồi dưỡng chắc chắn hắn sẽ trở thành cự đầu một phương, ở tình huống kết đại cừu như vậy thì hiển nhiên sẽ là một trợ lực cực lớn cho Tần Vệ Cửu đối phó với Tướng quốc phủ.

Nghĩ đến đây, Hứa Nguyên lại ngay lập tức phủ nhận khả năng này. Chắc chắn Tần Vệ Cửu không biết Tần Mặc là nhân vật chính của thế giới này, vậy đánh đổi một ám tử đã nắm trong tay chỉ để lấy một tương lai không xác định thì có đáng giá hay không?

Hành vi này là cực kỳ ngu xuẩn và không hợp với lẽ thường.

Huống chi, bản thân Tần Mặc cùng với Tướng quốc phủ đã có đại cừu diệt thôn, hành vi kết thêm thù mới là hoàn toàn thừa thãi, không khác gì vẽ rắn thêm chân.

Chờ đã! Thừa thãi…?

Ý niệm này vừa hiện lên, khiến cho tâm thần Hứa Nguyên đột ngột đình trệ.

Trầm mặc giây lát, tim bỗng nhiên đập liên hồi, Hứa Nguyên đột ngột hỏi:

“Tô Cẩn Huyên, lúc ngươi đi cùng với Tần Mặc, Tần Vệ Cửu có bảo ngươi tìm hiểu tin tức về thôn của Tần Mặc không?”

“Hả?”

Tô Cẩn Huyên chớp chớp mí mắt, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn thành thật trả lời:

“Có, từng có”

Hứa Nguyên nheo mắt, suy đoán trong lòng dường như được nghiệm chứng.

“Vậy kết quả như thế nào?”

“Tần Mặc nói các trưởng bối trong thôn đều xem hắn như người một nhà”

“Ừ. Vậy hắn có nói thêm những thứ gì nữa không?”

Đôi mắt Tô Cẩn Huyên hiện lên vẻ nghi hoặc hỏi: “Nhiều hơn?”

Hứa Nguyên định trực tiếp hỏi theo bản năng, nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại cân nhắc sửa lại:

“Ví dụ như khi hắn nói đến những trưởng bối đó thì có chỗ nào mất bối rối hay mất tự nhiên không?”

Trong lòng Tô Cẩn Huyên lại càng nghi hoặc, nhưng vẫn rất hiểu chuyện mà không hỏi nhiều, chỉ thành thật trả lời:

“Có”

“Là cái gì?” – Ngay lập tức Hứa Nguyên hỏi lại.

“Nói đến những chuyện này thì tâm trạng của hắn hình như không vui lắm, kể cả khi nhắc đến những chuyện vui vẻ, thì ngay sau đó cảm xúc lại trầm xuống”

“Ngoài những cái đó ra thì không có gì khác?”

“Ừ”

“Vậy ngươi đã báo cáo chuyện này với Tần Vệ Cửu chưa?”

“Không nói. Chỉ nói về mối quan hệ của Tần Mặc với những người trong thôn mà thôi” – Tô Cẩn Huyên đáp.

Bình Luận (0)
Comment