Chương 191: Đó là giả
Quỳnh lâu ngọc vũ ẩn ẩn trong mây mù lãng đãng trôi theo gió, Hứa Nguyên chỉ chậm chạp dò xét từng quần thể trong cung điện mà không vội vàng truyền tống, bởi vì hắn đang tìm kiếm bóng dáng một vị nữ tử áo đen trong vòm cung rộng lớn này.
Khi tiến vào bí cảnh, hắn cố ý buông lỏng tay Nhiễm Thanh Mặc ra, khiến cho đối phương truyền tống đến một địa điểm khác.
Tuy vậy hắn đã sớm báo trước một số chuyện trong bí cảnh cho nàng biết.
Hiện giờ có lẽ tảng băng kia đã tiến vào không gian nơi này.
Tìm tòi một phen vẫn không thấy Nhiễm Thanh Mặc, nhưng lại để cho Hứa Nguyên thấy được một thiếu nữ chân trần mặc cung trang màu đỏ nhạt.
Giờ phút này nàng vẫn dùng đôi chân trần hăng hái khám phá các nơi trong hành lang, vẻ mặt tò mò nhìn trái nhìn phải, trông không giống như là đi vào tuyệt địa mà như là dạo chơi trong công viên ngoại ô.
Thiên Diễn…
Thiên Diễn đã đi vào đây, hơn nữa nữ nhân này đang ở mê cung hành lang của Anh Điệt Hồ!
Mà trong lúc nhìn chăm chú, điều khiến cho người ta kinh hãi chính là dường như nữ nhân này cũng nắm rõ đường đi, rẽ ngang rẽ dọc thắng tiến tới Thần Anh thụ.
Trầm mặc.
Bỗng nhiên, Thiên Diễn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Đồng tử hoàng kim vẫn lấp lánh như cũ.
Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, nhưng không hiểu sao Hứa Nguyên có một loại cảm giác đối phương có thể nhìn thấy hắn.
Mà trong lúc Hứa Nguyên do dự, thiếu nữ chân trần đã giơ tay lên, híp mắt cười cười vẫy tay về phía bầu trời, đôi môi đỏ mọng khẽ động đậy, khẩu ngữ như muốn nói:
“Hứa Trường Thiên, ta đã tìm được ngươi…”
Hứa Nguyên nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng.
Hắn chuẩn bị mượn dấu ấn Mị Thần Anh Thụ để điều khiển ảo trận bên ngoài.
Hành lang mê hồn lúc trước đang ở trạng thái chờ đợi, nếu chính thức khởi động, vậy hành lang đỏ thắm đó sẽ ngay lập tức hoàn toàn trở thành khốn trấn.
Chỉ cần là tiến vào, trừ khi dùng bạo lực để phá, bằng không sẽ không có cách nào thoát ra.
Nhưng ngay lúc này…
“Tiểu tử, chạy ngay”
Một tiếng hô lớn đột ngột vang lên trong lòng Hứa Nguyên, tàn hồn Thánh Nhân nói gấp gáp:
“Đó là giả!”
Đồng tử Hứa Nguyên co rút lại, hắn tin tưởng ở trong những chuyện này thì tàn hồn Thánh Nhân sẽ không lừa gạt hắn.
Hứa Nguyên không chút do dự, tập trung Ý Hồn vào Tàng Thư các của Khung Đỉnh cung.
“Ùm…”
Vù một tiếng, một vầng sáng trắng lóe lên, thân hình Hứa Nguyên biến mất ngay lập tức.
Mà huyệt động dưới gốc cây đang sáng trưng như ban ngày cũng dần dần tối mờ, một lát sau quay về âm u như lúc ban đầu.
Một lúc lâu sau.
“Bộp…bộp…bộp…”
Chân trần giẫm lên mặt đất, âm thanh rất nhỏ mà rõ ràng.
Thiên Diễn chậm rãi đi xuống động cây, nhìn vào nơi Hứa Nguyên biến mất, đôi lông mày thanh thoát như lá liễu nhăn lại ủ rũ:
“Rõ ràng sắp đuổi kịp, tại sao lại sai được?”
Tàng thư các của Khung Đỉnh cung tên là Văn Uyên.
Tổng cộng có mười ba tầng, mỗi tầng đều có trận pháp và yêu quái bảo vệ, muốn đi lên lầu có ba loại phương án.
Loại thứ nhất, dùng bạo lực phá trận, tầng tầng giết lên.
Loại thứ hai, dùng lệnh bài của nữ nhân điên kia.
Loại thứ ba, thông quan truyền tống trận bên dưới Mị Anh Thần thụ.
Bởi vì khoảng cách truyền tống không quá xa, lúc này Hứa Nguyên cũng không rơi vào hôn mê, chỉ trải qua một chút choáng váng rồi giương mắt lên nhìn về bốn phía.
Đây là một gian phòng cổ kính, thoang thoảng hương thơm đặc thù của sách giấy, ba hàng giá sách sắp xếp chỉnh tề ở chính giữa căn phòng.
Mà vào giờ phút này, có một vị thiếu phụ đang đứng yên lặng trên hành lang giữa giá sách, xử lý bụi bặm trên bí tịch.
Thấy thế, ánh mắt Hứa Nguyên hơi ngưng trọng.
Bên dưới thiếu phụ mặc một váy lụa xanh biếc, không che được cặp mông đào đang vểnh lênh, trên người chỉ có một áo nhỏ ôm lấy ngực, khoác thêm một lớp áo choàng mỏng tang màu đen, có thể nhìn xuyên thấu qua đó thấy da thịt trắng bóc như tuyết.
Tựa hồ nàng cũng chú ý tới Hứa Nguyên đột ngột bị truyền tống tới đây.
Mà ngay lúc này, ấn ký hoa anh đào trên mi tâm của Hứa Nguyên lại hiện ra.
Thiếu phụ thoáng nhìn qua, sát ý tiêu tán, mặt mày hiện lên nét quyến rũ nồng đậm, khom lưng thi lễ, lộ ra một vùng lớn cảnh xuân:
“Thánh nữ đại nhân, ngài tới rồi”
Hứa Nguyên nghe vậy sửng sốt, nhưng lại chợt thoải mái.
Ngữ Sơ trước khi bị huyết tế đã từng là thánh nữ Quỳnh Hoa Tông, hồn ấn nàng cho hắn tất nhiên cũng là thánh nữ.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài.
Chắc đã tạm thời an toàn.
Văn Uyên các tổng cộng có mười ba tầng, mỗi một tầng đều có một Boss. Từ tầng một đến tầng tám là từ cấp bảy mươi trở lên, tầng chín đến tầng mười hai đều là trên cấp tám mươi.
Nói cách khác, hiện tại bên dưới lầu có tám đại tông sư cộng với bốn Nguyên Sơ cảnh đang giữ cửa cho hắn.
Hứa Nguyên không tin rằng sau khi những Boss này hóa thành hiện thực lại có thể giống như trong trò chơi, chỉ đứng ngây ở trong phòng của mình đợi người khác đến để đánh tay đôi.
Tám đại tông sư, thêm bốn Nguyên Sơ cảnh, ngoài ra đứng ở tầng cao nhất này là thiếu phụ Nguyên Sơ cảnh đỉnh phong.
Hứa Nguyên cảm thấy, Hứa Trường Ca đi tới đây cũng không nhất định có thể đánh qua hết được.
Hứa Nguyên buông lỏng tâm thần, đặt mông ngồi xuống thềm đá, ánh mắt không tự chủ mà rơi ngay vào nữ tử duy nhất bên trong căn phòng.
Sau mấy hơi thở, thiếu phụ chú ý tới ánh mắt Hứa Nguyên, dịu dàng cười với hắn rồi chậm rãi đi đến.
Áo choàng đung đưa, hai mông lắc nhẹ, vòng eo tính tế, bụng dưới bằng phẳng, thi thoảng lại lô ra bắp đùi thon thả.