Chương 192: Một bộ công pháp
Cùng với bước chân của thiếu phụ, xung quanh còn vang lên âm thanh mê hoặc nào đó.
Cuối cùng, thiếu phụ quyến rũ này rất hiểu ý mà ngồi quỳ ở trước mặt Hứa Nguyên, mỗi một cử động rất nhỏ nào của nàng cũng đều lộ ra khát vọng tế nhị.
Giờ khắc này Hứa Nguyên chợt nhớ tới, hình như Quỳnh Hoa Tông Hợp Hoan tông đều biết song tu.
Mà song tu thì không nhất định là phải một nam một nữ.
Nuốt ực một ngụm nước miếng, Hứa Nguyên định nói chuyện bỗng nhiên nghe được tiếng cười nhạo của tàn hồn Thánh Nhân ở trong lòng hắn:
“Xùy, hiện tại ta lại có chút tin tưởng lời nói của ngươi”
Mà cùng với tiếng cười nhạo cất lên, cảnh tượng trước mắt Hứa Nguyên cũng liền thay đổi.
Thứ các vẫn là thư các lúc trước, giá sách cũng vẫn như trước, chỉ có đồ vật duy nhất biến đổi là thiếu phụ đang quỳ gối trước mắt hắn.
Đây là một bức tượng đá có thể di dộng, bộ dáng thiếu phụ cũng rất sống động.
Nhưng có lẽ do niên đại quá mức xa xưa, bên ngoài tảng đá dường như có chút rạn nứt, thế nhưng vẻ quyến rũ linh động trong cặp mắt kia lại y nguyên như lúc ban đầu.
Khóe mắt Hứa Nguyên giật giật, thoáng lùi về sau một chút.
Không phải là người, tốt nhất vẫn là không nên…
Hứa Nguyên họ nhẹ một tiếng rồi đứng bật dậy, nói:
“Ta tới đây là vì tìm một bộ công pháp”
Tượng đá thiếu phụ thấy vậy cũng không dây dưa nhiều, chậm rãi đứng dậy, khom người hành lễ:
“Vâng, Thánh nữ đại nhân muốn tìm bản công pháp nào?”
Hứa Nguyên im lặng một chút, sau đó nhỏ giọng nói:
“Cửu Nguyên Bình Tức quyết”
“Dạ”
Trong mắt thiếu phụ hiện lên một tia sáng, sau đó đứng dậy đi về phía giá sách.
Ngay trong lúc đi lại, thắt lưng cùng với mông đào vẫn mang theo một chút ý nhị không nói thành lời…
“Những tông môn tà đạo song tu này thật là thú vị, một bộ linh ngẫu mà cũng có thể làm chân thực như thế, cái mông này, cái eo này, cái chân này, hahaha…”
Tàn hồn Thánh Nhân già nua nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu phụ đang rời đi, tấm tắc kỳ lạ.
Hứa Nguyên nghe thấy vậy khóe mắt dựng lên, người không làm được nhưng lão nhân này hiện tại không phải là người, vậy hẳn là không có việc gì.
Hứa Nguyên cười khẽ rồi nhìn hắn:
“Lạc lão đầu, răng ngươi thật sự vẫn còn tốt. Thế nhưng nữ tử thạch điêu này không phải là linh vận tinh quái à?”
Linh vận tinh quái, một loại tinh quái tự nhiên sinh ra, kiếm linh được sinh ra từ trong thanh kiếm đều thuộc về loại đó.
Đương nhiên đó là tự nhiên sinh ra, nhưng con đường tu hành sinh sôi nảy nở đến ngày hôm nay, sau khi phá giải được huyền diệu trong đó, dĩ nhiên có thể luyện chế ra những linh vận tinh quái như này.
Mị Thần Anh Thụ cũng là như thế.
Người ta thông qua những thủ đoạn lấy tinh phách của Thánh nữ Ngữ Sơ dung luyện vào trong Mị Thần Anh Thụ.
Thủ đoạn này nhìn thì có vẻ tà đạo, nhưng thực ra bản thân những kỹ xảo luyện hồn này không quan hệ tới chính tà.
Hiện giờ ở hoàng triều Đại Viêm, mỗi nằm đều có quan viên cạn hết tuổi thọ, hoặc lão ông đầy danh vọng chủ động tự nguyện luyện mình thành tinh quái linh vận, nhận cung phụng ở miếu Thành Hoàng hoặc miếu Sơn thần để bảo vệ bình an cho một vùng đất.
Nghe được câu hỏi của Hứa Nguyên, tàn hồn Thánh Nhân liếc nhìn một cái rồi khẽ cười:
“Nếu thật là linh vận tinh quái, vậy thời điểm vừa mới gặp mặt thì thiếu phụ này đã chủ động giết ngươi. Một nam tử như ngươi làm sao có thể là thánh nữ?”
Hứa Nguyên thoáng suy tư, rồi gật đầu:
“Nói vậy cũng có lý”
Tàn hồn Thánh Nhân nhếch mép nở ra một nụ cười:
“Năm đó ta tìm đọc trong sách cổ của Giám Thiên các, có nói về thời điểm Hợp Hoan tông cực thịnh, rất nhiều đệ tử đều thích bồi dưỡng một linh ngẫu tùy thân, dù ngày hay đêm đều có tác dụng, hôm nay nhìn thấy cũng có một vài phần đúng đắn. Hứa tiểu tử, đây là một vị nhị phẩm linh ngẫu, ngươi có biện pháp mang đi hay không?”
“Không có” – Hứa Nguyên thẳng thừng nói.
Một con boss có thể bị ngươi lừa hay sao?
Tàn hồn Thánh Nhân thấy vậy thì khẽ thở dài, thấp giọng nói:
“Đáng tiếc, nếu ngươi có thể mang cái linh ngẫu này ra ngoại giới rồi tu sửa cho tốt, chắc hẳn có thể miễn cưỡng chống đỡ cường giả nửa bước Thuế Phàm cảnh.”
Hứa Nguyên nghe vậy nhíu mày:
“Tu sửa tốt? Đây là bị hư hao à?”
Tàn hồn Thánh Nhân ngay lập tức giải thích:
“Thời gian đã quá lâu, mặc dù không phát sinh chiến đấu, nhưng năm tháng bào mòn cũng làm cho những trận văn cấu kết bên trong linh ngẫu này đã gần tới mức sụp đổ”
“Vậy bây giờ nó còn mấy phần thực lực?”
Hứa Nguyên hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất.
“Nguyên Sơ đỉnh phong. Động thủ thêm lần nữa có thể sẽ tan rã”
Tàn hồn Thánh Nhân đã sớm dò xét tình huống của khối linh ngẫu kia.
Hứa Nguyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù chỉ có một lần vậy cũng đủ, có thể ngăn cản Thiên Diễn là được.
Thế nhưng hiện thực và trò chơi quả thực khác biệt rất lớn, bên trong Thương Nguyên nếu ngươi không giết được Boss, vậy không kể là còn bao nhiêu máu, lần sau lại đi vào thì nó sẽ đầy thanh máu chờ ngươi.
Tàn hồn Thánh Nhân nhìn vào Văn Uyên các vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu một lúc lâu, sau đó cảm thán nói:
“Cũng không biết năm đó Quỳnh Hoa Tông xảy ra chuyện gì, lại có thể ở dưới tình huống sơn môn hoàn hảo mà có thể bị tiêu diệt…”