Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 221 - Chương 221 - Thụ Linh

Chương 221 - Thụ Linh
Chương 221 - Thụ Linh

Chương 221: Thụ Linh

Hứa Nguyên hít một hơi thật sau rồi nói: “Ngươi… Phá hư thứ gì trong huyễn cảnh này thế?”

Thiên Diễn ngửa đầu suy nghĩ, sau đó hoạt bát cười nói: “Đại khái là thân phận hiện tại của ta, hình như ban đầu là Vương Ngữ Sơ, ta tưởng rằng khi ta phá hư thân phận này thì ta sẽ ngưng tụ được thực lực ban đầu của ta, nhưng cuối cùng cũng thất bại…”

Hứa Nguyên nghe xong thì cũng lập tức hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất từ nãy giờ: “Được rồi, vậy sao những nhân vật trong đây đều có thể tương tác với chúng ta? Điều này khác với những gì ngươi nói trước đó.”

Thiên Diễn lắc lắc đầu, biểu thị không biết: “Không biết rõ, Huyễn Cảnh nơi này đã nằm ngoài tầm hiểu biết của bản thân ta rồi.”

“Nơi này giống như đã tự thành một thế giới riêng, dựa theo suy luận bình thường mà nói thì không có bất kỳ ai gánh chịu nổi tiêu hao to lớn này cả.”

Trong thế giới này vạn vật đều có ý nghĩ của bản thân, thật sự là không thể giải thích được.

Hơi trầm ngâm một lúc thì Hứa Nguyên nhắc nhở nói: “Nơi này hẳn là Huyễn Cảnh do Mị Thần Thụ Linh sáng tạo ra.”

“A!”

Thiên Diễn rõ ràng sững sốt một lát: “Mị Thần Anh Thụ không thể nào sinh ra Thụ Linh được.”

Loại Thần Thụ này từ xưa đến nay đều sẽ được tông môn giám sát một cách nghiêm túc, bọn hắn chắc chắn sẽ không để Thần Thụ sinh ra Thụ Linh được.

Hứa Nguyên sửng sốt một lát, ban đầu hắn tưởng rằng Thiên Diễn biết rõ chuyện nữa chứ: “Trước đó ngươi đánh nhau lâu như thế mà ngươi vẫn không biết nữ tử áo đỏ kia chính là Thụ Linh của Mị Thần à?”

“…”

Thiên Diễn sững sờ.

Nếu như nói đây đúng là huyễn cảnh của Thụ Linh Mị Thần thì việc nữ nhân điên áo đỏ kia có thể sử dụng Đạo Trận cũng hợp lý, khó trách cuối cùng nữ nhân điên có thể dẫn động Mị Thần Hoa trong người nàng.

Nghĩ tới đây Thiên Diễn như nhớ tới điều gì đó, nàng ngước mắt lên nhìn Hứa Nguyên, hai tay nắm chặt: “Hứa Trường Thiên, ngươi đã biết rõ nữ nhân kia là Thụ Linh của Mị Thần rồi mà ngươi vẫn cho ta ăn Mị Thần Hoa?”

Khi đối mặt với Thiên Diễn thì Hứa Nguyên xấu hổ, hắn ho nhẹ một tiếng: “Khục… Ban đầu không phải nữ nhân kia điên điên khùng khùng sao? Ai ngờ nàng lại thanh tỉnh vào phút cuối…”

Nói xong thì Hứa Nguyên nhanh chóng kéo chủ đề về lại quỹ đạo chính: “Vậy giờ ngươi có cách nào thoát khỏi Huyễn Cảnh của Thụ Linh Mị Thần này không?”

Thiên Diễn cố gắng lấy lại bình tĩnh, nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nếu như đây là Huyễn Cảnh do Thụ Linh Mị Thần chế tạo thì ta quả thật không biết cách nào để thoát khỏi, vì trước tới nay chưa từng có ghi chép nào về chuyện này.”

Hứa Nguyên nhíu mày: “Vậy có nghĩ là hợp tác của hai người chúng ta dừng ở đây rồi?”

Hợp tác của hai người nằm trên tiền đề là Thiên Diễn có thể mang hắn rời khỏi nơi này.

Thiên Diễn cũng không quá hoảng hốt, nàng lên tiếng đáp lại: “Thật ra ngươi nên may mắn rằng trước đó ngươi không thể giết ta bên trong tòa đại điện kia, trong thế giới Huyễn Cảnh này nhân vật đều sẽ phản ứng lại trước hành động của ta và ngươi, nếu như ngươi giết ta chắc chắn ngươi sẽ bị bọn hắn chú ý, ta cảm thấy quan hệ giữa ta và ngươi nên sửa lại đôi chút.”

Nói xong Thiên Diễn còn quay sang cười nhẹ một cái với hắn: “Dù sao hiện tại ta chính là thanh mai trúc mã với ngươi mà, Cảnh Hách.”

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Thiên Diễn, ánh mắt lấp lóe không yên.

Thiên Diễn vẫn tiếp tục cười híp mắt nhìn hắn.

Ánh mắt trời treo cao trên đỉnh đầu, ánh nắng rọi thẳng xuống ngôi đình cả hai đang ngồi, ánh nắng chiếu lên làn da trắng noãn của Thiên Diễn, rất đẹp.

Yên tĩnh một lúc lâu thì Hứa Nguyên bỗng nhiên cười nhẹ.

Thấy nụ cười của Hứa Nguyên thì lòng Thiên Diễn xuất hiện vẻ bất an.

“Thiên Diễn, ngươi biết không?”

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Thiên Diễn rồi cười híp mắt nói: “Ngươi xúi giục Nhiễm Thanh Mặc trói ta, nhưng cũng nhờ đoạn đường đó mà nàng đã dạy cho ta một việc, ngươi biết việc đó là gì không?”

Thân thể của Thiên Diễn rụt về phía sau, nàng lên tiếng: “Ta không muốn biết rõ, ta là..”

“Không, ta thấy ngươi nên biết.”

Hứa Nguyên lắc đầu, hai tay hắn phun trào Nguyên Khí, thiếu nữ đối diện bị hắn kéo tới gần, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Thiên Diễn rồi nói: “Không thể giết không có nghĩa là không thể động.”

“Chúng ta chính là thanh mai trúc mã, với lại tại môn phái Phong Hoa Tuyết Nguyệt như Quỳnh Hoa Tông này thì…”

Lời còn chưa dứt hắn đã vòng tay qua ôm vòng eo nhỏ thon của Thiên Diễn.

Thân thể tiếp xúc khiến khuôn mặt của Thiên Diễn trở nên ửng hồng.

Vì Mị Thần Hoa cùng Thiên Dục Mị Độc, nên dù cho có Thiên Tự Chân Ngôn cùng Diễn Thiên Quyết áp chế dược hiệu thì nàng vẫn nằm ở biên giới mất kiểm soát.

Ánh mắt của Thiên Diễn vẫn duy trì vẻ thanh minh: “Hứa Trường Thiên, ta khuyên ngươi đừng làm như thế.”

Hứa Nguyên không nói gì, hắn trực tiếp ôm Thiên Diễn vào lòng, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “Thiên Diễn, trước khi tìm đến ta thì ngươi không tìm hiểu về con người của ta sao?”

Con mắt của Thiên Diễn hơi co lại, bỗng nhiên nàng nhớ trước kia nam nhân trước mắt này là một con quỷ còn hơn cả sắc quỷ nữa…

Tuy sợ hãi trong lòng nhưng âm thanh của nàng vẫn lạnh lùng, nhưng tốc độ nói càng lúc càng nhanh đã chứng minh sự sợ hãi của nàng: “Chỉ cần ngươi thả ta ra thì sẽ có cách, hiện tại ta chỉ là tạm thời không biết Huyễn Cảnh này thực hư ra sao mà thôi, chỉ cần nó vẫn là Huyễn Cảnh thì nhất định sẽ có đầu nguồn, khi tìm tới đầu nguồn thì ta sẽ có biện pháp phá vỡ Huyễn Cảnh…”

“A.”

Bình Luận (0)
Comment