Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 353 - Chương 353 - Chia Một Chén Canh

Chương 353 - Chia một chén canh
Chương 353 - Chia một chén canh

Tông chủ Vạn Tượng nghe vậy thoáng trầm mặc, cân nhắc ngôn từ, hạ giọng nói:

“Công tử, Vạn Tượng tông của ta hẳn là tồn tại một chút hiểu lầm với quý Phủ. Không biết công tử cần cái gì mới nguyện ý lui binh?”

“Lui binh?”

Hứa Nguyên nheo mắt, hắn rất không hài lòng đối với chuyện “chính sự” trong miệng của đối phương.

Đến hiện tại, thế nhưng mà đối phương còn trốn tránh không nói chuyện của huyện Thịnh Sơn.

Vậy nhưng nghĩ lại cũng thoải mái.

Thông thường, giác ngộ chính trị của những chuyên gia nội đấu này đều rất cao.

Nói đến huyện Thịnh Sơn thì chẳng khác nào là tử tội, không nói như vậy thì còn một đường sống.

Dừng lại một lát, Hứa Nguyên vẫn lựa chọn nói theo: “Lui binh như thế nào?”

Tông chủ Vạn Tượng còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy:

“Công tử, binh phong tới, khổ chính là bách tính. Tính mạng ba trăm vạn dân thường của thành Vạn Tượng được quyết định chỉ bởi một ý niệm của ngài”

Giọng nói của Đại trưởng lão đầy thương xót.

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày.

Đại trưởng lão thấy vậy, giọng điểu bỗng nhiên thay đổi:

“Phủ Tướng Quốc giúp Vạn Tượng tông diễn luyện quân binh, bây giờ đã xong việc, Vạn Tượng tông xin bồi thường năm trăm vạn bạc trắng để biểu thị lòng cảm ơn, hiện tại giao ngay”.

Hứa Nguyên nhíu mày, không lập tức nói ra điều gì.

Bỗng nhiên hắn hiểu được ý tứ của hai lão nhân này.

Chúng ta không cần ngươi giao chứng cứ thực chất ra, ngươi lấy tiền rồi đi, chúng ta cũng không dâng biểu lên Triều đình, hết thảy mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Thế nhưng, năm trăm vạn lượng bạc trắng dựa trong thế giới này quy đổi thành theo vật giá trong kiếp trước đại khái tiếp cận bảy mươi lăm ức. Đối với cá nhân thì như vậy đã là con số thuộc về cấp bậc trên trời.

Một số tiền lớn như vậy, nói lấy ra là lấy ra. Những tông môn này qua trăm ngàn năm tích lũy đã thực sự là giàu đến mức chảy cả mỡ.

Mà thấy Hứa Nguyên thật lâu cũng không nói lời nào, Tông chủ Vạn Tượng một bên vừa uống rượu, một bên thấp giọng nói bổ sung:

“Công tử đi xe đường xa mệt nhọc, không quản cực khổ vượt qua vạn dặm đến đây, xin tặng bảy thành cổ phần của thương hội Trầm Quang để bày tỏ tâm ý”

Hứa Nguyên nghe nói vậy thiếu chút nữa là cười ra thành tiếng.

Bảy thành cổ phần, bảy mươi phần trăm cổ phần, cơ bản là tương đương với tặng thương hội này cho hắn.

Thế nhưng đây là lão nhân này đang hối lộ hắn?

Về sau, đại khái Phủ Tướng Quốc sẽ là cửa hắn, ngươi lấy cái này để khảo nghiệm cán bộ?

Nếu đổi một người khác, có lẽ thực sự là chịu không nổi khảo nghiệm như này, nhưng hắn...

Tư duy đến đây, suy nghĩ của Hứa Nguyên đột ngột dừng lại.

Hắn kịp phản ứng, lão nhân này cũng không phải là đang hối lộ hắn.

Mà bởi vì tu vi của hắn.

Tu vi của hắn, Tông chủ Vạn Tượng có thể dễ dàng nhìn ra. Lục phẩm tu vi không thể vô thanh vô tức nuốt hết một khoản cổ phần lớn như vậy.

Cho dù có thể nuốt, cũng không có khả năng tiêu hóa hết.

Mà nếu như hắn có cấp trên, tất nhiên người đó là tâm phúc của Hứa Ân Hạc.

Nói cách khác, hai lão đầu lại muốn thông qua phương thức này để đi vào cùng một tuyến với Phủ Tướng Quốc.

Thương hội Thiên An của Phủ Tướng Quốc muốn tiến vào Tây Trạch châu, việc này đã không chỉ là ngày một ngày hai, bên này ta mở một lỗ hổng cho ngươi tiến vào, dù sao thương hội Trầm Quang sống dở chết dở, ngươi có thể thương hội Trầm Quang để khuếch trương danh tiếng.

Ngươi có nguồn hàng chất lượng tốt, cùng với vàng bạc sung túc mở ra thị trường. Mà ta có quan hệ, ta giúp ngươi yểm hộ phía sau, hơn nữa các loại thương lộ mạng lưới kinh doanh đều có thể cho ngươi dùng.

Quan trọng hơn là, bằng vào tên tuổi của thương hội Trầm quang còn không cần phải nộp thuế, cũng sẽ không bị các thế lực bản địa còn lại hợp tác vây khốn.

Mà một khi kinh doanh, Vạn Tượng tông ta cũng có thể chia một chén canh.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống chia tiền, ngươi bảy ta ba, cần gì mà phải vì hai mươi vạn tiện dân kia mà đánh cho ngươi chết ta sống, mọi người cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau chia hoa hồng không thơm hay sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Nguyên thở dài một tiếng, nâng chén rượu lên không đồng ý cũng không từ chối, nhưng cùng Tông chủ hai người nhìn nhau cười cười:

“Tông chủ thật sự là quyết đoán, nào, uống rượu”

Dứt lời, ba người cười ha hả đối ẩm một chén.

“Oang...”

Lúc này, một tiếng ưng gáy bất ngờ vang lên, bên ngoài có người muốn đi vào lầu các, Hứa Nguyên giương mắt nhìn thoáng qua, vừa cười vừa nói:

“Xem ra là nữ nhi của Tông chủ đến. Nhìn tướng mạo của Tông chủ khi còn trẻ hẳn là phong độ nhẹ nhàng, nữ nhi của ngài chắc cũng xinh đẹp như hoa?”

“...”

Tông chủ Vạn Tượng nghe nói như thế, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng.

Hứa Nguyên thấy vậy nhưng không để ý tới, khóe môi nhếch lên, từ trên giường mềm đứng dậy, ra ngoài ngênh đón:

“Tông chủ, Đại trưởng lão ở đây chờ một chút, ta đi nghênh tiếp”

Tông chủ Vạn Tượng muốn ngăn lại, nhưng lại bị Đại trưởng lão ở bên cạnh giữ chặt, ngậm miệng truyền âm nói:

“Tông chủ, lấy đại cục làm trọng, tốt nhất ngài xuống khuyên nhủ Tiểu Hà, nếu nàng có thể bảo trì quan hệ với công tử này, rất có ích với tông môn”

Nắm tay già nua của Tông chủ Vạn Tượng siết chặt: “Ngươi muốn bán rẻ Tiểu Hà đi để mua vui cho người khác hay sao?”

Thần sắc Đại trưởng lão không thay đổi: “Biết ngài tuổi già mới có con, nhưng Hứa Ân Hạc trực tiếp công thành tất nhiên nắm giữ chứng cớ chắc chắn, người này chưa tới ba mươi tuổi lại được Hứa Ân Hạc ủy thác trọng trách, không tính là ủy khuất Tiểu Hà”.

Bình Luận (0)
Comment