Bởi vì là từ bên trong thành tập kích, sau đó mới tới bên ngoài nhảy dù vào trong thành, cơ bản không dùng đến khí giới công thành cho nên không có phá hư gì, tường thành vẫn hoàn hảo như cũ.
Chỉ là bề mặt của rất nhiều địa phương bị bao trùm lên bởi một tầng vật chất dính dính màu xanh lá cây có phần ghê tởm.
Dựa theo hai người đến gần, về sau Hứa Hâm Dao cũng nhìn thấy vật này, đầu tiên là sửng sốt trong giây lát, sau đó thanh âm có chút run rẩy, nói: “Đây là...”
“Cái gì?”
Hứa Nguyên liếc tứ muội một cái, phát hiện ánh mắt nàng không đúng, thuận miệng hỏi: “Thứ này là muội phát minh?”
Hứa Hâm Dao gật đầu: “Ừ”
Hứa Nguyên nhíu mày, dùng ý hồn thoáng cảm giác một chút, vừa cười vừa nói: “Không phá hư kết cấu trận văn, nhưng lại ngăn cách hoàn toàn nguyên khí truyền đi, vũ khí mới này thoạt nhìn cũng không tệ lắm”.
Hứa Hâm Dao mím chặt đôi môi đỏ mọng, nắm tay hơi siết chặt, cúi đầu nói:
“Lúc trước muội nghiên cứu thứ này chính là vì kiểm nghiệm tính độc lập của từng đường trận văn, để cho tài liệu không đến mức chỉ thất bại một lần liền báo hỏng, cho nên sẽ không phá hư kết cấu của bản thân văn trận”.
Nói đến đây, ánh mắt Hứa Hâm Dao ảm đạm đi rất nhiều, nhìn chằm chằm vào chất nhầy màu xanh lá cây: “Thế mà... thế mà lại bị bọn họ lôi ra làm vũ khí”.
Rèn cày làm kiếm.
Hứa Nguyên dừng bước, nhìn thật sâu vào Hứa Hâm Dao, thở dài không nói thêm gì.
Một đường đi tới, thật sự Nguyên Hạo trị quân rất có đường lối.
Tường phía đông thành Vạn Tượng sau khi trải qua thời gian hỗn loạn ngắn ngủi đã trở nên hoàn toàn có trật tự.
Dưới bức tường thành phía dông, Hắc Lân quân lui tới có vẻ bận rộn, khí giới thu được đang được thống kê, thương vong cũng được thống kê, một ít quân sĩ ở phía xa xa trong thành tổ chức dọn sạch đường phố duy trì trật tự.
Đồng đội chết trận tạm thời được sắp xếp chỉnh tề ở bóng râm dưới tường thành, chờ đợi yêu thú phi hành chuyên môn đưa về quê nhà. Còn thi thể của quân phòng thủ thành Vạn Tượng thì không có may mắn như vậy, bị chồng chất tùy ý trên một tấm vải đặc biệt lớn, giống như một ngọn núi nhỏ.
Trừ cái đó ra, Hứa Nguyên còn nhìn thấy rất nhiều Hắc Lân quân đã chỉnh đốn tốt biên chế, tùy thời có thể tiếp tục chấp hành quân lệnh.
Nguyên Hạo, xem ra đã không thể chờ đợi được nữa rồi.
Mà đợi đến khi Hứa Nguyên đến được vị trí của Nguyên Hạo, đối phương đứng cùng với mấy vị tướng lĩnh cao tầng mặc giáp da dày, đang truyền đạt một vài mệnh lệnh.
Nhìn thấy như vậy, Hứa Nguyên không có lập tức đi vào, mà cùng với Hứa Hâm Dao đứng lặng im ở một bên tiếp tục chờ đợi.
Hắn biết Nguyên Hạo biết hắn tới,
Mà Nguyên Hạo quả thực biết Hứa Nguyên đến, cũng biết đối phương đang đứng quan sát cách đó không xa.
Chỉ là hắn không nghĩ đối diện như nào.
Viên sĩ quan phụ tá bên cạnh nhiều lần muốn nhắc nhở Nguyên Hạo rằng chủ tướng đã tới, đều bị hắn dùng ánh mắt trừng trừng nhìn lui xuống.
Hắn rất thích câu nói kia của Tam công tử, tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận.
Không tôn quân lệnh, câu này rất hợp khẩu vị của hắn.
Nhưng hiện tại mọi người đều có mặt, quân lệnh này nếu không tôn trọng thì có chút không biết xấu hổ.
Một vòng tướng lĩnh trầm mặc, mắt to nhìn mắt nhỏ, Nguyên thống lĩnh không lên tiếng, bọn họ cũng không dám đi, chỉ có thể nghe đối phương nói nhảm mấy chuyện trong quân kỷ.
Cuối cùng vẫn là một tên sĩ quan phụ ta không dám tiếp tục kéo dài, nhanh chóng mà trầm thấp nhắc nhở nói: “Nguyên thống lĩnh, chủ tướng đã tới, ngài xem...”
“...”
Bỗng nhiên trầm mặc.
Nguyên Hạo chậm rãi quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Hả? Chủ tướng? Chủ tướng ở đâu?”
“Ta ở đây”
Nguyên Hạo ngoảnh đầu nhìn lại.
Hứa Nguyên cười cười phất phất tay với hắn: “Nguyên thống lĩnh chưa nói xong có thể tiếp tục nói”.
“...” – Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo rất tự nhiên xoay người, khoát tay áo, ý bảo tướng lĩnh phía dưới mau cút đi, sau đó bản thân thì nhanh chóng chạy tới trước mặt Hứa Nguyên, cười nói: “Ngài đến thì nói thẳng một tiếng là được”.
Giọng nói Hứa Nguyên mang theo chế nhạo, nói: “Đây không phải là sợ quấy rầy Nguyên thống lĩnh nâng cao quân kỷ sao?”
Thanh âm Nguyên Hạo rất nghiêm túc: “Việc nên làm. Thành trì hạ xuống là của chúng ta, tạo thành tổn thất như thế nào cũng là của chúng ta”.
Dứt lời, thần sắc Nguyên Hạo bỗng nhiên buông lỏng, hai tay xoa xoa, cười nhẹ hỏi: “Cái kia... Không biết kết quả đàm phán của công tử thế nào rồi?”
“Được rồi. Nhưng còn chưa ra kết quả đâu”
Hứa Nguyên chen ngang, lời nói có phần bất đắc dĩ.
Đôi mắt Nguyên Hạo mở to, tựa hồ rất muốn cười, nhưng gắng nhịn xuống, cau mày nghiêm túc hỏi:
“Vạn Tượng tông vậy là không biết tốt xấu?”
Hứa Nguyên liếc mắt: “Không biết, đã nói là còn chưa biết kết quả”.
Nguyên Hạo tiếp tục thăm dò: “Vậy kế hoạch của chúng ta?”
“Tiếp tục đi”
“Vậy trước tiên để mạt tướng...”