Hai tay Nguyên Hạo nắm chặt, vừa chắp tay xong đã không kịp chờ đợi mà chuẩn bị rời ngay đi. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh... khục khục...
“Đừng nóng vội, ngươi ở cùng một chỗ với ta”
Hứa Nguyên lập tức bác bỏ ý nghĩ này của hắn: “Ta có việc muốn hỏi ngươi”.
“Công tử, quân vụ...”
“Ta đã nói rồi, ta có việc muốn hỏi ngươi”.
Nguyên Hạo không nói nữa, Hứa Nguyên chỉ vào con đường trống trải phía trước mặt, hạ giọng nói: “Vừa đi vừa nói”.
Nguyên Hạo và Hứa Hâm Dao lặng lẽ đi theo.
Thi thể đều đã được chuyển đi, thế nhưng trên đường vẫn có một ít vết máu tươi mới mẻ, Hứa Nguyên nhìn những vạt máu đỏ rực, thấp giọng nói:
“Bạch Chiếu chết rồi sao?”
“Hả”
Nguyên Hạo sửng sốt trong giây lát.
Hiện tại quân vụ gấp như vậy, giữ hắn ở bên người chỉ vì việc này?
Nghĩ vậy, Nguyên Hạo nhìn bóng lưng phía trước, trong lòng thở dài.
Xem ra Tam công tử cũng biết hắn đặc biệt ưa thích cái câu tướng ở ngoài quân lệnh có thể không nghe.
Hơn phân nửa là đánh không được.
Hắn hạ giọng thành thật trả lời: “Chuẩn bị tự sát, được ta cứu xuống, bây giờ được an trí cách đây hai khu phố”.
“Bảo người mang hắn tới đây” – Hứa Nguyên nói.
Nguyên Hạo im lặng rời đi an bài nhân thủ, thế nhưng vẫn ở trong phạm vi tầm mắt của Hứa Nguyên.
Nhìn thấy cảnh như vậy, Hứa Hâm Dao thấp giọng hỏi:
“Tam ca, huynh chuẩn bị diệt khẩu?”
Hứa Nguyên lắc đầu, không trả lời nàng, mà nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Tỷ tỷ”
“Làm gì?”
Một tiếng hờn dỗi ngay lập tức vang lên ngay bên cạnh Hứa Nguyên, Lâu Cơ khác một chiếc áo choàng dài xuất hiện bên cạnh hắn.
Thấy thế, Hứa Nguyên khẽ mỉm cười, loại thủ đoạn che giấu cảm giác tồn tại này hắn từng nhìn thấy trên người Tư Tử Ngư:
“Trên người tỷ còn có mặt nạ da người sao?”
Lâu Cơ nghe vậy nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn cho người tên Bạch Chiếu kia?”.
Hứa Nguyên gật gật đầu: “Ừ”
“Aiii!!”
Lâu Cơ nỉ non thở dài một tiếng, tựa hồ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý: “Trường Thiên ngươi thật đúng là phá gia, thế nhưng ai bảo ngươi gọi ta là tỷ tỷ đây nè”.
Nói xong, Lâu Cơ lấy ra một cái hộp sắt từ trong tu di giới của nàng.
Hứa Nguyên tiếp nhận, Lâu Cơ lúc này điềm nhiên như không có việc gì, nhắc nhở:
“Trường Thiên, thiên hạ rất lớn, ngươi không cần phải lưu lại một điểm mạo hiểm trên đời này”.
Hứa Nguyên trầm mặc một chút, lắc đầu cười cười:
“Ta biết, nhưng hiện tại ta còn không máu lạnh được như vậy. Hắn và Chu Tiểu Hà là không giống nhau, hắn có công đối với chúng ta”
Hứa Hâm Dao yên lặng đi theo sau Hứa Nguyên, cắn cắn khóe môi, nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt phức tạp.
Rất nhanh, Bạch Chiếu bị vài tên quân sĩ mang đi tới.
Nguyên Hạo thức thời đứng cách đó không xa, sâu kín nhìn vào thành Vạn Tượng phồn hoa.
Bạch Chiếu, vị nam nhân trung niên tóc nửa đen nửa trắng sau khi nhìn thấy Hứa Nguyên, trong nháy mắt theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng nhìn lại được, thấp giọng nói: “Ngài tìm ta?”
Không có quỳ xuống, không có gọi thẳng Tam công tử, vẫn là có chừng mực trước sau như một.
Hứa Nguyên không nói gì, tiện tay đưa cái hộp trong tay cho hắn.
Lâu Cơ nhìn thấy một màn như vậy đau lòng bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm:
“Thật sự là không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý...”
Hứa Nguyên sâu kín liếc nhìn a di một cái, Lâu Cơ hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi.
Đầu tư một thứ quý giá như vậy vào một nhân vật nhỏ bé là mua bán lỗ vốn, nàng rất không vui.
Thu hồi ánh mắt, Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào Bạch Chiếu đang không hiểu chuyện gì, hạ giọng nói:
“Ngươi hẳn là đã thấy bên trong cái hộp này là cái gì”
Bạch Chiếu thấy cái hộp này, cũng nghe thấy nữ nhân tuyệt mỹ quyến rũ bên cạnh Tam công tử, thanh âm hơi run rẩy: “Mặt... mặt nạ...”
Hứa Nguyên mỉm cười, hỏi: “Cho nên, lựa chọn của ngươi là gì?”
Bạch Chiếu vẫn là quỳ xuống, thân thể run rẩy quỳ xuống trước mặt Hứa Nguyên: “Bạch mỗ có tài đức gì để... để ngài làm như thế...”
Hứa Nguyên nhìn xuống hắn, ngữ khí bình tĩnh: “Bạch Chiếu, ngươi là người thông minh, mang theo cái mặt nạ này, hẳn là biết đại biểu cho cái gì”
“Biết...”
“Cho nên lựa chọn của ngươi?”
Bạch Chiếu không nói gì, cúi đầu trịnh trọng bái lậy Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên mỉm cười: “Bạch Chiếu hôm nay đã chết, tự mình nghĩ cái tên, xuống đi. Qua một thời gian nữa sẽ có người an bài công việc mới cho ngươi”.
Dứt lời, Hứa Nguyên khoát tay áo, cùng Nguyên Hạo và Hứa Hâm Dao đi thẳng về phía trước.
Lâu Cơ không đi, mà đứng ở bên cạnh nam nhân trung niên đang quỳ gối, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Ngươi, gọi là Bạch Chiếu đúng không?”
“Bạch Chiếu đã chết, thưa đại nhân”
Bạch Chiếu sụp đầu ở trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, hắn đại khái đã đoán được thân phận của nữ nhân bên cạnh Tam công tử này.
“Xem ra ngươi đoán được ta là ai?” – Lâu Cơ rất có hứng thú.
“Lâu Cơ đại nhân” – Bạch Chiếu thấp giọng nói.
Hai tay Lâu Cơ khoanh trước ngực, chậm rãi nói: “Rất thông minh, nếu biết ta là ai, ta đây cũng không nói thêm gì nữa. Làm cho tốt, ngàn vạn lần đừng để Trường Thiên thất vọng”.
Dứt lời, âm thanh biến mất.