Thật lâu sau, Bạch Chiếu mới chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía bóng lưng của người chính giữa đám kia, nắm tay siết chặt, cho đến khi đối phương dần dần đi xa, lại một lần nữa dùng sức cúi đầu...
Đi qua một khoảng cách, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn Lâu Cơ ở bên cạnh, cười nói: “Tỷ tỷ, đừng nhìn ta như vậy, tiếp nhận sản nghiệp thì dù sao cũng phải có một cái địa đầu xà dẫn đường chứ?”
Lâu Cơ nhẹ nhàng thở dài: “Một thủ lĩnh bang phái thì biết sản nghiệp gì?”
Nghe vậy, Hứa Nguyên có chút kinh ngạc: “Ngươi chưa xem qua tin tức của Bạch Chiếu sao?”
Lâu Cơ nhún vai, lắc đầu: “Tỷ tỷ ta bề bộn nhiều việc, những chuyện này đều do người phía dưới phụ trách”.
Hứa Nguyên nghe vậy cười khẽ một tiếng, nói: “Hắn quả thực chỉ là đầu mục một bang phái. Bang phái có thể giấu được hơn ba ngàn người mà không phát ra một chút thanh âm, khẳng định mấy quận thành quan trọng xung quanh đều bị hắn chuẩn bị qua, rất quen thuộc với tình huống phụ cận. Hơn nữa mười lăm năm trước Bạch Chiếu cũng có kinh doanh thương hội, quy mô không nhỏ. Nhưng đáng tiếc bởi vì vượt qua ranh giới mà lập tự bị những người khác nuốt mất, sau đó mới thành thành thật thật phát triển bang phái ngầm của hắn”.
Không có tu vi cùng với bối cảnh, càng ôm được nhiều tài phú, đối với tông môn thế gia mà nói lại càng là một bó rau hẹ tươi tốt.
Lâu Cơ nghe nói như thế, cười khẽ một tiếng hỏi: “Đây là ngươi dự định để cho hắn đến phụ trách tiếp nhận thương hội?”
Hứa Nguyên lắc đầu: “Đương nhiên không phải, nhiều nhất là cho chức phó xem sao, làm sao có thể vừa lên đã cho quyền lực lớn như vậy. Người được Hoa lão gia tử bên kia phái tới có địa đầu xà như hắn thì hẳn là có thể thuận lợi hơn không ít”.
Lâu Cơ cười dài, nói: “Ngươi làm việc giống như phụ thân ngươi năm đó”
Hứa Nguyên nghe vậy cười cười: “Cảm ơn đã khích lệ. Thế nhưng khích lệ này làm chó người ta có chút khó chịu”
“Ha ha”
Lâu Cơ nghe vậy lại càng cười vui vẻ hơn, kéo lên cánh tay của hắn: “Thoạt nhìn thì Trường Thiên của chúng ta có dã tâm không nhỏ nha”.
Hứa Nguyên nhún vai, tiếp tục hỏi: “Tỷ tỷ, ta rất tò mò, tính cách giống như ngươi, vì cái gì mà một mực làm thủ hạ làm việc cho phụ thân ta?”
Bên trong Thương Nguyên, vài đường nét phác họa Lâu Cơ đều là sau khi Hứa Ân Hạc bỏ mình thì tiến hành tự tuyệt.
Đương nhiên, người tự tuyệt không chỉ có một mình nàng.
Hoa Hồng.
Tông Thanh Sinh.
Bạch Đại.
Trong Thương Nguyên, những cao tầng này đều là sau khi biết Hứa Ân Hạc bỏ mình thì thoải mái lựa chọn tự sát.
Trong trí nhớ, phần lớn thời gian hình ảnh phụ thân kia đều chỉ là một bóng lưng trầm mặc mỉm cười.
Lâu Cơ suy nghĩ rất nghiêm túc một chút, đôi mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói:
“Nguyên nhân thì có rất nhiều đi, kính trọng cách làm người của phụ thân ngươi, thưởng thức thủ đoạn của hắn, ngưỡng mộ tài năng của hắn. Đương nhiên, quan trọng hơn là hắn gánh vác lấy lý tưởng của chúng ta”.
Hứa Nguyên im lặng một lát: “Lý tưởng... Thái bình thịnh thế?”
“Ừ”
Lâu Cơ buông Hứa Nguyên ra, ở trước mặt hắn duỗi lưng thật dài, ngước mắt nhìn bầu trời: “Lúc đầu là như vậy. Nhưng hiện tại có lẽ chỉ là muốn nhìn xem hắn có thể mang theo chúng ta đi được bao xa, cũng không thể nói chính xác được, dù sao con người đều sẽ thay đổi”.
Nghe nói như thế, Hứa Nguyên bỗng nhiên không lên tiếng.
Lâu Cơ nghiêng đầu tiến sát đến, cười duyên nói: “Cảm giác được áp lực?”
Hứa Nguyên liếc mắt, nói đùa: “Áp lực thì nhất định là có. Nếu có thể, ta thật sự không muốn nhận cái cục diện rối rắm này, quá mệt mỏi”.
“...” – Lâu Cơ nghe được lời nói này, bắt đầu trầm mặc.
Hứa Nguyên nhìn thấy thần sắc đối phương, đôi mắt hơi nghiêm trọng.
Hắn bỗng nhiên ý thức được, Lâu Cơ là nhân vật số một của Hắc Lân vệ, có thể đã mơ hồ đoán được thân thể Hứa Ân Hạc xảy ra vấn đề, mà hắn vừa rồi nói đùa tựa hồ giúp nàng nghiệm chứng suy đoán này.
Đối diện không nói gì, hai người đều không có nói toạc ra, Lâu Cơ cười tủm tỉm gõ đầu hắn một cái, làm như không có việc gì nói:
“Lần này ngươi biểu hiện rất không tệ. Tỷ tỷ ta làm giám khảo cảm thấy rất hài lòng nha”.
Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn về phía Vạn Tượng sơn môn, quay đầu nhìn Hứa Nguyên, nhu hòa nói: “Trường Thiên, ngươi thành công rồi”.
Nàng vừa dứt lời, một giọng nói già nua từ trong thành truyền đến:
“Công tửu, lão hủ đến phó ước”
Nửa canh giờ sau, từng đám mây ôn hòa phiêu đãng ở phía chân trời, trên lầu chính cổng thành phía đông thành Vạn Tượng lộ ra dáng vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Một cái bàn gỗ hồng kinh quý giá lặng lặng nằm bên cạnh tường gỗ ngoài trời.
Một bên khác, Tông chủ Vạn Tượng đang run rẩy ngón tay.
Bên kia, một thanh niên thanh tý biểu lộ nhàn nhã tự đắc.
Sau khi dùng bút mực đặc biệt ký tên của mình vào văn tự, Tông chủ Vạn Tượng lập tức đứng dậy, nhìn thanh niên đang chìm đắm dưới ánh mặt trời:
“Công tử, như thế... đủ rồi chứ?”