Nghe vậy, Hứa Nguyên chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn phong cảnh ngoài thành, cầm lấy tờ giấy chùi đít kia nhìn thoáng qua, cười nói:
“Đương nhiên là ổn rồi. Hy vọng quý tông có thể thực hiện đúng hợp đồng”.
Tông chủ Vạn Tượng sắc mặt âm trầm, khẽ gật đầu, hỏi ngược lại: “Bây giờ khế ước cũng đã ký, không biết ngày nào thì Phủ Tướng Quốc có thể rút quân?”
Hứa Nguyên lắc lắc đầu, không nói gì lẳng lặng nhìn vào hắn.
Tông chủ Vạn Tượng thấy vậy cũng không nói gì nữa, thở dài một tiếng, chắp tay thi lễ: “Lão hủ xin cáo lui trước”.
“Đi thong thả, không tiễn”
Ngồi ở lầu các phía trên chủ thành, Hứa Nguyên bình tĩnh nhìn lão nhân này dần dần hóa thành một điểm đen rồi biến mất ở trong tầm mắt, sau đó ném cái trang giấy chùi đít kia ném lên mặt bàn.
Trang giấy chầm chậm rơi xuống, ánh mặt trời như thác nước đổ xuống những vạt máu tươi loang lổ trên tường thành...
Chiến tranh kết thúc.
Tuy rằng không đến một canh giờ, tuy rằng tinh nhuệ Vạn Tượng tông còn chưa từng chân chính động thủ, nhưng cuộc chiến tranh này đã kết thúc.
Tông môn không phải là một quốc gia, sơn môn bị mất, căn bản không tồn tại sự việc đổi sang một địa phương khác để có thể đông sơn tái khởi.
Vạn Tượng Tông không dám đánh cược điểm này.
Tông chủ Vạn Tượng đi chuyến này gọi là phó ước, nhưng nói khó nghe một chút thì chính là tới ký hiệp ước cầu hòa.
Tờ giấy rơi xuống mặt bàn, một lát sau bị một bàn tay ngọc nhỏ nhắn cầm lên.
Lâu Cơ mặc một chiếc áo choàng gấm cầm lấy khế ước, nhìn bóng lưng Tông chủ Vạn Tượng dần đi xa, ôn nhu hỏi: “Kết thúc rồi?”.
Hứa Nguyên đã quen với việc đối phương xuất quỷ nhập thần, mỉm cười, hỏi:
“Xem như vậy đi, dù sao nếu không giao xong đồ, ta sẽ không rút quân”.
Lâu Cơ vừa nhìn xem những chi tiết được ghi trên trang giấy, vừa ngồi xuống đối diện với Hứa Nguyên, thanh âm mang theo một chút kinh ngạc:
“Một lần duy nhất giao ba ngàn năm trăm vạn lượng hiện ngân cùng bạc trắng?”
Thân thể dựa vào lưng ghế, Hứa Nguyên có chút bất đắc dĩ nói:
“Ngay từ đầu ta cho rằng Vạn Tượng tông nhiều nhất cũng chỉ có thể xuất ra chừng hai ngàn vạn lượng. Xem ra thật sự là đã đánh giá thấp tài lực của những tông môn nghìn năm này. Thế nhưng biện pháp giết gà lấy trứng kiếm tiền thật là nhanh, nhất là gà nhà người khác”
Lâu Cơ thở dài: “Hắc Lân vệ của ta, mỗi một năm mệt đến chết đi sống lại cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy”.
Hứa Nguyên nghe vậy cười một tiếng: “Hắc Lân vệ vốn không phải được sinh ra để sản xuất tài phú, hơn nữa, trên tay tỷ tỷ người không phải còn có Ngữ Kiếm Các cùng với Thính Phong Lâu hay sao?”
Tổ chức sát thủ và buôn bán tình báo lớn nhất thiên hạ.
Ánh mắt Lâu Cơ có chút ai oán: “Hai địa phương này chỉ kiếm được chút tiền nhỏ mà thôi”.
Nói xong, Lâu Cơ giống như một thiếu nữ bình thường, xoa xoa đầu ngón tay: “Trường Thiên, Hắc Lân vệ muốn đả thông quan hệ cũng cần tiền, thu người cũng cần tiền, chôn ám tuyến cũng cần tiền, mua chuộc cũng cần tiền, hơn nữa tài nguyên cho thủ hạ tu hành...”
“Nhiều bạc như vậy sao??”
Khóe miệng Hứa Nguyên giật giật, cắt đứt lời giận hờn của Lâu Cơ.
Lâu Cơ gật gật đầu, giọng điệu có chút tức giận: “Nhưng Hoa Hồng không cho bạc, tên tiểu tử thối Hứa Trường Ca lại dầu muối không ăn, muốn ngựa chạy nhưng không cho ăn cỏ”.
Hứa Nguyên có chút kinh ngạc.
Dựa theo lẽ thường mà nói, loại cơ cấu như Hắc Lân vệ hắn là thuộc về một trong những trung tâm quan trọng nhất của Phủ Tướng Quốc, không có lý do gì mà lão cha không cho bạc.
Mà Lâu Cơ ngồi phía đối diện, đôi mắt híp lại cong cong quyến rũ, thân thể mềm mại thoáng nhoài về phía trước, mang hai vật tà ác lộ ra mảnh trắng muốt đặt lên trên bàn, nhỏ giọng nói: “Trường Thiên, tỷ tỷ và ngươi cùng thương lượng xem như thế nào?”
“...”
Đôi mắt Hứa Nguyên hơi ngưng trọng, vẻ mặt nghiêm túc, thân thể cũng hơi nghiêng về phía trước: “Tỷ nói đi”.
Lâu Cơ lại ép thân thể xuống một lần nữa, trong đôi mắt hiện lên ý cười lay động lòng người, thanh âm chậm rãi: “Chúng ta... đổi chín ngàn vạn thành con số này”
Nói xong, ngón trỏ tinh tế của nàng vẽ ra một số tám ở trên bàn gỗ hồng kinh.
“Khục”
Hứa Nguyên ngồi thẳng người dậy, ho nhẹ một tiếng:
“Ta là loại người này hay sao?”
Lời chưa dứt, hương đã tới.
Lâu Cơ bỗng nhiên xuất hiện sát bên cạnh Hứa Nguyên, ngồi ở trên thành ghế, lắc lắc đầu vai Hứa Nguyên: “Trường Thiên, từ nhỏ là tỷ tỷ thương ngươi nhất, trước kia còn vì thể chất của ngươi mà tổn hại căn cơn, lần này ngươi giúp tỷ tỷ”.
“Dừng”
Hứa Nguyên thoáng chần chờ, xoa xoa mi tâm: “Rất khó giấu được”.
Lâu Cơ nở nụ cười rất tùy ý, thân mật ôm lấy đầu Hứa Nguyên, giọng nói mềm mại nhưng lại như có ám chỉ: “Hứa Ân Hạc dám để cho ta tới đây, khẳng định biết ta sẽ làm gì. Điểm mấu chốt của phụ thân ngươi hẳn là trên dưới bảy ngàn vạn, giúp tỷ tỷ một lần?”