Mắt trái bị cái gì đó cản trở, gò má chịu áp lực mà biến dạng, Hứa Nguyên không nhúc nhích chút nào, liếc mắt một cái: “Vậy ta đây dứt khoát chỉ báo ra bảy ngàn vạn?”
Lâu Cơ chớp chớp mắt, cười khanh khách nói: “Như vậy... hình như cũng có thể...”
“Thế nhưng”
“Có chút khó ăn nói với bên phía Tông Thanh Sinh và Hoa Hồng bọn họ nha...”
Nói xong, Lâu Cơ chỉ chỉ vào Nguyên Hạo đang đứng dưới thành trì, một bên vừa thở dài vừa khẩn trương xoa xoa tay, một bên thi thoảng lại liếc nhìn một cái lên bên trên tường thành.
Tông Thanh Sinh, thủ lĩnh Hắc Lân quân, cũng là thượng cấp trực tiếp của Nguyên Hạo.
Nghe nói như thế, Hứa Nguyên sửng sốt, vô ý thức muốn giương mắt nhìn ánh mắt của Lâu Cơ, nhưng bất kể là tầm mắt hay là động tác đều bị cản trở, ho nhẹ một tiếng:
“Điểm mấu chốt của phụ thân là bảy ngàn vạn?”
Lâu Cơ ngồi nghiêng trên thành ghế, bắt chéo chân, giọng nói rất nhẹ, giống như là một con hồ ly: “Tỷ tỷ chưa từng nói qua nha...”
Hứa Nguyên trầm mặc, thoáng nhìn qua phương hướng Đế Kinh.
Lão cha này không chỉ đang quan sát thủ đoạn đối ngoại của hắn.
Cũng là để cho hắn quen thuộc với những người trên cao tầng, lần đầu tiên phối hợp lợi ích của thủ hạ, cũng là lần đầu tiên thu nạp lòng người.
Nếu không có Lâu Cơ tận lực nhắc nhở, thật sự hắn không nghĩ tới tầng này.
Đương nhiên, cho dù hiện tại không thể lĩnh ngộ, chắc chắn sau này cũng sẽ lĩnh ngộ, chờ đến lúc những cao tầng khác lục tục phái người tới tìm hắn.
Nhưng điểm mấu chốt bảy ngàn vạn chắc hẳn là Lâu Cơ làm lộ đề thi cho hắn.
Hơi trầm ngâm, Hứa Nguyên gõ gõ bàn: “Vậy chúng ta chỉ báo bảy ngàn vạn lên thôi”.
“Trường Thiên” – Lâu Cơ chuẩn bị giết Hứa Nguyên ngay lập tức.
“Chờ một chút”.
Hứa Nguyên gọi nàng lại, Lâu Cơ dừng tay, Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Ta có thể cho ngươi một ngàn năm trăm vạn lượng”.
Nghe nói như thế, rõ ràng là Lâu Cơ sửng sốt trong nháy mắt.
Vừa rồi nàng chỉ nói đùa, không nghĩ tới có thể lấy được ngàn vạn.
Dù sao ngoại trừ Hắc Lân vệ, những thế lực khác của Phủ Tướng Quốc đều đang nhìn chằm chằm.
Nếu Trường Thiên cho nhiều, như vậy nàng lại có chút không muốn.
Nếu bởi vì quan hệ mà thiên vị hoặc ưu ái người nào đó, đây là điều tối kỵ.
Nghĩ tới đây, Lâu Cơ chậm rãi ngồi thẳng người.
Hứa Nguyên nhìn theo.
Thần sắc trở lại như thường khiến cho Lâu Cơ bừng bừng hào hứng, đôi mắt đẹp cong lên, ngón trỏ mảnh khảnh khẽ nâng cằm của hắn, hơi thở như hoa lan: “Trường Thiên, ngươi hào phóng như vậy, là... muốn tỷ tỷ làm chuyện gì cho ngươi?”.
Lại thêm lần nữa ở trong lòng bạo hành Tô Cẩn Huyên, Hứa Nguyên thu liễm tâm thần đang nhộn nhạo, mở tay của nàng ra, bình tĩnh nói:
“Ta cần ngươi đi điều tra hai tông môn”.
Lâu Cơ vừa xoa mu bàn tay của mình, vừa cười hỏi: “Hai người nào?”
Hứa Nguyên nhẹ giọng trả lời: “Thần Cơ Tông và Vạn Dược Môn”.
Lâu Cơ nhíu mày, giọng nói có chút nghi hoặc, hỏi: “Không phải hai tông môn này rất thành thật hay sao?”
Hứa Nguyên thấp giọng nói: “Lúc ta đi du lịch gặp được một ít kỳ ngộ, cũng nghe nói một vài chuyện, nhưng không xác định được, cho nên phải điều tra trước một chút”.
Lâu Cơ thoáng suy tư, không hỏi nhiều, sảng khoái đáp ứng:
“Được, sau chuyện này tỷ tỷ sẽ an bài người ngay”.
Hứa Nguyên thấy vậy, khẽ mỉm cười.
Trong Thương Nguyên, hai tông môn này, một cái đang thí nghiệm dược lý trên cơ thể người tại Vạn Nhân Quật, cái này có thể giết gà lấy trứng; còn cái kia là phát hiện một bí cảnh trọng yếu trong tay bọn họ.
Hơn nữa, vị trí của những sơn môn đó đều nằm trên con đường mà lúc trước hắn du lịch qua.
Mà lúc này, Lâu Cơ lại một lần nữa mở miệng, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Còn có chuyện khác sao?”
Hứa Nguyên ngước mắt: “Hai chuyện này còn chưa đủ sao?”
Đôi mắt Lâu Cơ lóe lên, lông mày từng chút từng chút nhíu lại.
Nhưng lúc nàng chuẩn bị nói chuyện, lại nghe được Hứa Nguyên chậm rãi nói: “Hai năm kế tiếp, manh mối tình báo sẽ rất quan trọng. Nếu cần thiết, chúng ta cũng phải khơi mào nội đấu trong một số tông môn, thậm chí dẫn phát xung đột lợi ích giữa tông môn với tông môn. Mà những chuyện này đều cần Hắc Lân vệ của tỷ tỷ, cho nên một ngàn năm trăm vạn lượng cũng không tính là số nhiều”.
Lâu Cơ trầm mặc trong giây lát, thở dài một tiếng rồi đứng dậy, hạ giọng nói:
“Nhưng, Trưởng Thiên ngươi chuẩn bị ăn nói như thế nào đối với những người khác?”
Trong tổng số tiền bồi thường thì cảm thể tham ô hai ngàn vạn lượng, Lâu Cơ nàng độc chiếm tám phần, cá thế lực khác tổng cộng lại mới được chia hai phần, người ta không mang Hứa Nguyên ra xé?
Hứa Nguyên cười cười chỉ vào khế ước trên bàn gỗ hồng kinh:
“Không phải ngươi xem qua khế ước rồi hay sao?”
Lâu Cơ đảo mắt, gật gật đầu.
“Đã xem qua, thế nào?”
Hứa Nguyên cầm lấy khế ước: “Trên này chỉ nêu điều kiện để Phủ Tướng Quốc chúng ta giúp Vạn Tượng tông luyện binh, đương nhiên ngoại trừ việc thay đen đổi trắng thì còn có các loại chứng cứ chúng ta phải đưa cho bọn họ”.
Đôi mắt Lâu Cơ lấp lóe: “Người chuẩn bị lấy mấy cái này để ép bọn họ?”
Ngay tại chỗ mà lên giá, thỏa hiệp một lần thì có thể thỏa hiệp lần thứ hai, nhưng Vạn Tượng Tông tuyệt đối sẽ không bị một mực bắt chẹt như vậy.
Mà Hứa Nguyên cũng lắc đầu phủ định việc này:
“Thứ này không thể ép, một khi làm không tốt thì Vạn Tượng Tông có thể tính chuyện cá chết lưới rách. Tốt nhất bây giờ chúng ta phải tránh khỏi điều này, sẽ tổn thất rất lớn”.
Lần này thuận lợi là bởi vì Vạn Tượng Tông trở tay không kịp, cộng thêm tinh nhuệ chân chính đều ở trong sơn môn, cũng chưa kịp điều yêu thú chiến tranh của bọn họ tới. Bốn vạn Hắc Lân quân từ nơi khác tới đương nhiên có thể tiêu diệt Vạn Tượng Tông, nhưng tổn thất của bọn họ cũng sẽ rất lớn.