Nguyên Hạo nói tình huống tốt nhất cũng phải hy sinh hơn vạn tướng sĩ.
Lâu Cơ trầm ngâm một lát, hỏi: “Vậy Trưởng Thiên ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”
Hứa Nguyên giơ ngón tay chỉ vào chất nhầy ngăn chặn nguyên khí màu xanh biếc sền sệt dính trên tường thành:
“Hâm Dao từng nói, thứ này nhất định phải có dung dịch đặc biệt mới có thể thanh trừ, nếu không chỉ có thể vứt bỏ đi vật liệu của trận văn này. Khẳng định những loại đại trận hộ thành này là rất đắt, chắc chắn Vạn Tượng Tông sẽ không nỡ vứt bỏ”.
“Khố phòng của Vạn Tượng Tông ở thành đông đều nằm trong tay chúng ta, nhưng vận chuyển hàng hóa bên trong sẽ rất phiền phức”
“Khí giới thủ thành thu được trên tường thành, lợi nhuận chúng ta cầm về cũng không lớn. Dù sao khuôn mẫu và bảo dưỡng khí giới của Vạn Tượng Tông bất đồng với Phủ Tướng Quốc, phí tổn cải tạo quá cao”
Nói đến đây, Hứa Nguyên gõ bàn, nhếch miệng cười: “Huống chi, nếu như có thể, ta hy vọng được đóng quân ở thành Vạn Tượng để đảm bảo lợi ích của thương hội chúng ta”.
Dứt lời, Hứa Nguyên ngước mắt nhìn Lâu Cơ: “Những thứ này đều cần tiền để nói chuyện, hẳn là còn có thể móc mấy trăm vạn từ trong tay Vạn Tượng Tông ra. Dù sao những tông môn này còn có nhiều tiền hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta.
Đôi mắt của Lâu Cơ dần dần nảy nở ra ý cười: “Trường Thiên, đây là ngươi... chuẩn bị tại chỗ lên giá?”
Thanh âm Hứa Nguyên có chút buồn cười: “Cái gì mà tại chỗ lên giá? Không phải ngươi đã xem qua khế ước chúng ta ký hay sao? Những thứ này mặc dù là tồn tại trên giấy, nhưng mà trên miệng ta không có đáp ứng qua”.
“Hơn nữa những chuyện này cho dù chúng ta không làm, Vạn Tượng Tông cũng nhất định để cho chúng ta phải làm. Tỷ như giao ngân phiếu hay tiền mặt, nếu là giao bạc thì chất lượng bạc như thế nào? Những cửa hàng, rồi vườn dược liệu, người làm công, còn có công việc chuyển giao sản nghiệp, mặc dù những thứ này chỉ là việc nhỏ không đáng kể, nhưng sự tình cần làm ở đây là nhiều lắm”.
“Tỷ tỷ, đàm phán chân chính, thực sự chỉ mới bắt đầu”
Hứa Nguyên duỗi lưng một cái, đứng dậy, nhìn ra xa rồi thở dài một hơi:
“Kế tiếp đoán chừng mới thật là bận rộn”.
Ngày thứ hai sau khi ký khế ước, một đám yêu thú phi hành đáp xuống phía đông thành Vạn Tượng, Hoa Hồng phái tới một chưởng quỹ tiến hành đàm phán chi tiết.
Mà mặc dù có nhóm nhân lực này, mọi chuyện vẫn đúng như Hứa Nguyên sở liệu, một khoảng thời gian kế tiếp hắn bận rộn đến mức cơ bản không có thời gian ngủ.
Một khắc đồng hồ thời gian chỉ hận không thể bẻ nát làm hai phần để dùng.
Hoặc là báo cáo giao nhận ngân lượng và sản nghiệp mới nhất, hoặc là cãi cọ với Tông chủ Vạn Tượng và Đại trưởng lão, thi thoảng phía Hắc Lân quân còn có thể gây ra một ít sự kiện bạo lực trong thành.
Thậm chí buổi tối đang ngủ còn bị đánh thức dậy, rút ra thời gian để gặp mặt mật sứ của cao tầng Phủ Tướng Quốc phái đến đòi tiền.
Hứa Nguyên thật sự rất khó tưởng tượng năm đó Hứa Ân Hạc là làm như thế nào mà vừa chiếu cố việc tu luyện, vừa xử lý những sự vụ phức tạp này.
Cả ngày ầm ĩ ồn ào bên tai, không có chút thời gian thanh tịnh.
Muốn giao quyền lực xử lý cho người bên dưới? Nhưng đáng tiếc không có người, cũng không quen người nào có thể tin tưởng được.
Để Lâu Cơ?
Thôi đi, a dì này ngày ngày đều bắt chéo chân, ngồi bên cạnh cợt nhả chế giễu.
Hứa Hâm Dao thì lại muốn hỗ trợ, cũng có năng lực, nhưng xử sự quá ôn hòa, hơn nữa còn có khả năng bại lộ.
Về phẩn tảng băng lớn? Vẫn là quay lại chủ đề Hứa Hâm Dao đi...
Lại là một ngày mới, vào lúc sáng sớm, trong sườn phòng trang nhã, Hứa Nguyên khoác một áo ngủ màu trắng, ngồi một bên cụp mắt uống trà tỉnh thần, một bên nghe vài tên chưởng quỹ phía dưới báo cáo.
Chờ đám người này đi hết, hắn mới chậm rãi ngước mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên duy nhất còn đứng ở một bên, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi:
“Vừa rồi bọn họ nói cái gì?”
Bạch Chiế... À không, bây giờ là Bạch Kính Thiên, hắn thoáng suy tư rồi nói khái quát đơn giản:
“Hôm qua bàn giao tiền trang Vân Hoa, rất nhiều thương hội đều tới yêu cầu rút tiền, số lượng rất lớn”
“Có thể xử lý sao?” – Hứa Nguyên mệt mỏi hỏi.
Đôi mắt Bạch Kính Thiên hơi ngưng trọng, chắp tay quỳ xuống:
“Bạch mỗ, nguyện vì công tử mà phân ưu”
Hứa Nguyên cũng không quản hành động quỳ xuống của hắn, mệt mỏi khoát khoát tay áo: “Có thể đi xuống đi, sẽ có người đi theo bảo vệ ngươi. Nếu như làm tốt, buổi chiều còn có sự tình của thương hội bên kia”.
Bạch Kính Thiên siết chặt nắm tay.
Hắn ý thức được đây là một cái cơ hội, một cơ hội lớn đối với hắn.
Dùng sức dập đầu, Bạch Kính Thiên đứng dậy lui về phía sau hai bước rồi mới xoay người nhanh chóng rời đi: “Vâng”.
Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Hứa Nguyên thở dài:
“Hy vọng đừng làm cho ta thất vọng”
“Đúng vậy”