Lâu Cơ nằm nghiêng ở một bên giường, cười híp mắt nói:
“Nếu như thất vọng, vậy ánh mắt của Trường Thiên ngươi cũng thật là chỉ có đến mức như vậy”.
Hứa Nguyên liếc nhìn nàng một cái: “Tỷ tỷ, không thể giúp ta một chút?”
Lâu Cơ hé miệng cười: “Không phải tối qua tỷ tỷ giúp ngươi xoa bóp hay sao?”
Hứa Nguyên gõ gõ đống văn tự trước mặt: “Ta nói là chuyện này”
Lâu Cơ cười khanh khách: “Tỷ tỷ lại là giám khảo, không thể tự mình ra tay”.
Hứa Nguyên trợn trắng mắt, không để ý nữa, tiếp tục lật lật văn tự chồng chất trước mặt.
Lâu Cơ thấy vậy dường như chợt nhớ tới cái gì, cười khẽ nói: “Nhưng mà tỷ tỷ lại có thể mang người có thể an ủi ngươi tới đây”.
Những ngày gần đây, Hứa Nguyên đã tập thành thói quen bị tỷ tỷ hồ mị này đùa giỡn, động tác lật xem văn tự không ngừng lại chút nào, nói:
“Hồng quan nhân của câu lan?”
“Ừm... Nếu như Trường Thiên ngươi muốn, tỷ tỷ có thể an bài”
Lâu Cơ xoay người tựa vào thành giường, chống cằm: “Nhưng lần này không phải!”
“Vậy là ai?”
Hứa Nguyên không để ý chút nào, thuận miệng hỏi: “Tô Cẩn Huyên? Nói đến nàng ấy, hình như đã lâu rồi không có tin tức”
“Là Nhiễm Thanh Mặc”
“Cái gì?”
Động tác trên tay Hứa Nguyên lập tức dừng lại.
Lâu cơ không trả lời ngay, không nhanh không chậm đưa tay lấy chăn đắp lên người.
Ánh mắt Hứa Nguyên khó hiểu nhìn vào hành động của đối phương.
Lúc này Lâu Cơ mới chậm rãi vươn một cánh tay trắng như ngó sen, chỉ chỉ vào cửa cổng:
“Đó”.
Nhìn theo ngón tay tinh tế bóng loáng như mỡ dê của Lâu Cơ chỉ ra ngoài cửa, Hứa Nguyên có một loại cảm giác kích động như muốn chu lên.
Hít sâu một hơi rồi mới quay người lại, ngay lập tức Hứa Nguyên đối mặt với đôi mắt thanh u lạnh lùng đã lâu rồi không được gặp.
Trên lưng đang cõng lấy ánh sáng chiếu xuống từ trên mái hiên, phảng phất như nước hồ thu lấp lóa, rất an tĩnh, rất phiêu diêu.
Giống như thanh Mặc kiếm trong tay nàng.
Nhìn nhau trong giây lát.
“Nàng đến rồi?”
Giọng nói Hứa Nguyên rất là bình thản, không nghe thấy một chút bối rối nào.
“Ừ”
Nhẹ nhàng gật đầu, Nhiễm Thanh Mặc nâng bước đi vào phòng, nhưng dường như khóe mắt thoáng bắt được dư quang gì đó, khiến bước chân vô ý thức mà ngừng lại, nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Trong lúc trầm mặc, Nhiễm Thanh Mặc nhìn thoáng qua chiếc giường lớn mềm mại, lại đưa ánh mắt nhìn về Hứa Nguyên.
Vẫn rất bình tĩnh.
Thần sắc Hứa Nguyên vẫn rất tự nhiên, cũng nghiêng mắt thoáng nhìn lên chiếc giường một chút.
Sau đó, hắn có phần không nhịn được.
Chẳng biết từ khi nào, Lâu Cơ đã trở mình ở trên giường, thân thể bị chăn mềm bọc lấy, vai gầy lộ ra một nửa, quay lưng về phía hai người bọn họ, có thể nhìn thấy được đường cong yểu điệu mơ mơ hồ hồ ẩn ẩn bên dưới.
Trong lúc ánh mắt hắn vẫn chưa rời đi, rất đúng đó Lâu Cơ lại xoay mình, mở đôi mắt ra, không nhanh không chậm ngồi dậy, cũng không biết từ khi nào mà trên người đã thay một bộ váy ngủ bằng vải gấm xen lẫn tơ đỏ, ánh nắng dọc theo khung cửa sổ vừa vặn chiếu lên đôi vai mềm trơn trượt bóng loáng.
Sau đó, vươn vai lộ ra eo lưng thật dài.
Trong đôi mắt lộ ra một chút mê man, từ như mới vừa tỉnh ngủ.
Nàng không nhìn Nhiễm Thanh Mặc vừa đi vào phòng, đôi mắt nhìn thẳng vào Hứa Nguyên sau đó hé miệng khẽ cười một tiếng: “Trường Thiên... Đã sáng rồi sao?”.
“...” – Hứa Nguyên.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn Lâu Cơ một cái, sau đó khẽ chuyển ánh mắt xuống, mím môi, hỏi:
“Hứa Nguyên... Nàng ta là ai?”
Cũng giống như Hứa Nguyên không cảm ứng được nàng, nàng cũng không cảm ứng được nữ nhân ở trên giường kia.
Nữ nhân này, rất nguy hiểm.
Chỉ một nháy mắt, trong đầu Hứa Nguyên hiện lên rất nhiều biện pháp giải quyết.
Nhưng sau khi ý thức được nữ nhân trước mắt là Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên chỉ cười nhẹ một tiếng, rất tự nhiên trợn trắng mắt lên, nhẹ giọng giải thích với Nhiễm Thanh Mặc:
“Tỷ... Tỷ trong nhà, cả ngày chỉ biết quấy rầy ta”.
Dứt lời, Hứa Nguyên không thèm để ý chút nào nữa, cụp đôi mắt xuống nhìn công văn ở trên bàn, vô cùng tự nhiên.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, trong đôi mắt như suy nghĩ đến điều gì, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “À, là như vậy”.
Nói xong, Nhiễm Thanh Mặc không nhìn vào da thịt của Lâu Cơ đang lộ ra nữa, đi thẳng tới chỗ Hứa Nguyên rồi ngồi xuống đối diện, im lăng nhìn dáng vẻ đang xử lý công vụ của hắn.
Trong giây lát, ánh mặt trời lại chan hòa như cũ, hương hoa nhàn nhạt tràn ngập khắp nơi nơi, căn phòng lại trở về với yên lặng.
Lâu Cơ ở trên giường, động tác duỗi người cũng cứng đờ lại, trong con mắt mang theo phần kinh ngạc nhìn thiếu nữ khoác áo choàng đen như mực. Nàng cảm thấy sự tình vốn không nên phát triển như thế.
Phần an tĩnh này duy trì được khoảng mười giây, đôi mắt phượng của Lâu Cơ mới lộ ra thần sắc vô cùng hứng thú, cười nhẹ một tiếng rồi từ trên giường đứng dậy đi về phía Hứa Nguyên.